Hóa ra không phải hoa nở, là Thư Đình tới.
Văn Thương Nhiễm trì độn phản ứng hai giây, nhìn bóng người đã lâu không gặp trở nên có chút gầy gò trước mắt còn cảm thấy không chân thật.
Thư Đình liền đứng trước mặt anh, đôi mắt đen sâu thẳm thẳng tắp nhìn chằm chằm anh.
Văn Thương Nhiễm không kịp suy nghĩ Thư Đình vì sao sẽ đột nhiên xuất hiện ở đây, mà là phản ứng lại vết sẹo màu nâu sẫm trên mặt anh cứ như vậy không hề che đậy xuất hiện trước mắt Thư Đình, vì thế nâng tay che khuất mặt, đáng tiếc dường như đã quá muộn.
Thư Đình mặc một chiếc áo gió dài màu đen, anh tiến lên hai bước đi đến trước mặt Văn Thương Nhiễm, đuôi áo gió dài dường như đều không đuổi kịp bước chân Thư Đình, đuổi theo phía sau mang theo một luồng gió nhẹ.
Mùi hương hoa đinh hương kia càng thêm nồng đậm, bởi vì Thư Đình hiện tại liền đứng trước mặt Văn Thương Nhiễm không đủ một bước.
Anh giơ tay áp xuống tay Văn Thương Nhiễm, khiến cho khuôn mặt mang theo vết sẹo dữ tợn kia của Văn Thương Nhiễm hoàn hoàn chỉnh chỉnh xuất hiện trước mặt hắn.
Đôi mắt Văn Thương Nhiễm vẫn như cũ, sáng ngời đẹp đẽ, mang theo vài phần kinh ngạc và né tránh, vân hoa trong mắt giống như xoáy nước mỹ lệ.
Tầm mắt đi xuống, đó là vết sẹo dài không thể bỏ qua kia.
Anh đã xem qua báo cáo chẩn bệnh của Văn Thương Nhiễm, biết độ dài vết sẹo trên mặt Văn Thương Nhiễm, nhưng thật sự tận mắt nhìn thấy, trái tim Thư Đình vẫn không khỏi ném mạnh một cái.
Cánh tay Văn Thương Nhiễm bị Thư Đình nắm chặt trong tay, lực đạo có chút lớn.
Văn Thương Nhiễm không chút phản kháng tùy ý Thư Đình nhìn khuôn mặt xấu xí này của anh, anh không có dũng khí đối diện với ánh mắt Thư Đình, anh sợ hãi từ bên trong nhìn thấy thần sắc tương tự như ghét bỏ, anh giỏi lẩn tránh, vì thế cúi đầu.
Văn Thương Nhiễm trong lòng âm thầm thở dài, hôm nay thật không phải thời cơ tốt để gặp mặt Thư Đình.
Anh mặc vài món quần áo cồng kềnh, cả người trông có vẻ béo mập, tóc vừa rồi tùy ý búi lên, tóc con xử lý ở bên má lộn xộn, anh còn đang mặc chiếc tạp dề nhỏ màu hồng nhạt được tặng kèm khi mua nồi lần trước, bộ dạng muốn khó coi có bao nhiêu khó coi.
So với bộ dạng phong độ nhẹ nhàng của Thư Đình mặc áo gió đen đẹp trai, anh giống như một người phu dã ở nông thôn không chú trọng vẻ ngoài, mặc dù anh hiện tại đúng là như vậy.
Mỗi một phút mỗi một giây đều rất dài lâu.
Khuôn mặt Văn Thương Nhiễm không hề che đậy xuất hiện trước mắt Thư Đình, lại như là không mặc quần áo vậy làm anh cảm thấy xấu hổ, Thư Đình sẽ rất ghét bỏ đi.
Văn Thương Nhiễm ngơ ngác nhìn chằm chằm bàn tay trắng nõn đẹp đẽ kia của Thư Đình đang nắm lấy anh, trên ngón áp út đeo chiếc nhẫn anh để lại lúc gần đi, chiếc nhẫn dường như mua hơi lớn, có chút lỏng.
Một lát sau, một giọt nước rơi xuống, Văn Thương Nhiễm cuối cùng ngẩng đầu đối diện với ánh mắt Thư Đình.
Thư Đình hình như đang khóc, chỉ có đáy mắt lộ ra một chút màu đỏ không rõ ràng, thần sắc lại như thường, cặp con ngươi đen kia gắt gao nhìn chằm chằm Văn Thương Nhiễm, giống như cánh tay hắn đang nắm chặt cánh tay anh vậy.
Hắn mở miệng, ngữ khí nhẹ nhàng, lại mang theo chất vấn: "Vì sao rời khỏi tôi?"
Đại não Văn Thương Nhiễm từ khoảnh khắc nhìn thấy nước mắt Thư Đình liền không nghĩ gì nữa, trái tim nhỏ bé vận hành chậm chạp của anh toàn bộ bị giọt nước mắt kia của Thư Đình chiếm đầy.
Thư Đình vì sao khóc chứ, là thấy anh quá thảm, giống như bà chủ kia thấy anh đáng thương cho anh giá thấp bán quần áo sao.
Trước mắt Thư Đình có một giọt nước mắt dừng lại ở giữa má chậm chạp không rơi, Văn Thương Nhiễm giơ tay, lại nhìn thấy trên tay mình còn dính bột không sạch sẽ, vì thế dùng ống tay áo nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt kia, trả lời: "Mặt tôi bị hủy, tuyến thể cũng hỏng rồi."
Văn Thương Nhiễm cười cười, muốn thật nhẹ nhàng mà nói ra lại vẫn phí công: "Ở lại bên cạnh anh có chút chơi xấu."
Giờ phút này Thư Đình liền ngồi trên chiếc ghế mà Văn Thương Nhiễm dùng xe ba bánh kéo về trong căn phòng nhỏ
Thần sắc hắn như ngày thường bình đạm, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua căn phòng nhỏ, cả người trông có vẻ không hợp với căn phòng nhỏ được chắp vá từ đồ vật second-hand này.
Rõ ràng là chiếc ghế sạch sẽ, nhưng vì màu sắc cũ kỹ, Văn Thương Nhiễm lại lo lắng nó có thể làm dơ chiếc áo khoác ngoài trông rất sang trọng của Thư Đình không.
Anh chỉ có thể hơi thất thố đứng trước mặt Thư Đình, lại không dám dễ dàng nói chuyện như trước đây.
Cảm xúc của Thư Đình hồi phục thật sự nhanh, người vừa rồi còn chảy hai giọt nước mắt này sẽ không còn chút dấu vết đã khóc nào, ngay cả một chút ửng đỏ ở khóe mắt đều biến mất không còn một mảnh, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác của Văn Thương Nhiễm.
Trong phòng chỉ có một chiếc bếp lò nhỏ, cũng không được ấm áp lắm.
Văn Thương Nhiễm đã quen với nhiệt độ như vậy, Thư Đình dường như còn chưa thể thích ứng, nhẹ nhàng cau mày.
Mặc dù chia cách Thư Đình mấy tháng, nhưng Văn Thương Nhiễm vẫn rất nhanh liền từ nét mặt Thư Đình đọc hiểu tâm lý hắn, vì thế từ trên bếp lò nhỏ lấy xuống ấm nước nóng, muốn rót cho Thư Đình một ly nước ấm làm ấm cơ thể.
Nhưng trong nhà chỉ có chiếc ly sứ trắng của mình, Văn Thương Nhiễm cầm lấy ly muốn đi rửa sạch lại đưa cho Thư Đình dùng, Thư Đình lại ngăn lại nói không cần, trực tiếp bưng lên ly sứ trắng nhấp từng ngụm nước ấm nhỏ.
Ánh mắt Văn Thương Nhiễm nhịn không được lại đặt trên bàn tay Thư Đình đang nắm ly, chiếc nhẫn kia rõ ràng nằm ở vị trí ngón áp út.
Rõ ràng chiếc nhẫn kia từ lúc bắt đầu đã bị Văn Thương Nhiễm không gán cho bất kỳ ý nghĩa nào, nhưng Thư Đình lại đặt nó ở nơi có ý nghĩa nhất.
"Khuyên tai đâu?" Ánh mắt Thư Đình dừng lại trên tai Văn Thương Nhiễm đang trống rỗng.
"À, ở đây." Văn Thương Nhiễm từ trong túi lấy ra chiếc hộp phấn đựng khuyên tai kia, đưa cho Thư Đình.
Văn Thương Nhiễm đưa chiếc hộp nhỏ ra mới chậm chạp dâng lên một cảm xúc hối hận.
Nếu Thư Đình cầm khuyên tai đi rồi rời đi, vậy anh liền không còn chút dấu vết nào thuộc về Thư Đình, vì thế Văn Thương Nhiễm đặt ánh mắt luyến tiếc lên chiếc hộp nhỏ.
Thư Đình lại mở hộp, lấy ra khuyên tai bên trong, trong ánh mắt khó hiểu của Văn Thương Nhiễm đi đến trước mặt anh, đeo khuyên tai lên tai Văn Thương Nhiễm, giống như lần đầu tiên đeo khuyên tai cho Văn Thương Nhiễm vậy, nhẹ nhàng gạt một chút viên kim cương dưới đáy khuyên tai, khuyên tai nhẹ nhàng lắc lư.
"Tặng cho cậu thì đeo, tháo xuống làm gì." Một bàn tay Thư Đình gác lên vai Văn Thương Nhiễm, cách anh rất gần.
Hơi thở Thư Đình lúc nói chuyện Văn Thương Nhiễm đều có thể cảm nhận được, mùi hương hoa đinh hương thanh nhã mà ngọt nhẹ trên người hắn từ khi vào cửa vẫn luôn mang theo, điều này làm cho tuyến thể đang chậm rãi trưởng thành nhỏ bé của anh trở nên thoải mái một chút.
Văn Thương Nhiễm từ khi bỏ trốn liền không có đeo khuyên tai, cho dù có căn phòng nhỏ của mình cũng chỉ dám đặt khuyên tai trong hộp giấu trong người, thỉnh thoảng lấy ra nhìn một cái sờ sờ, đeo trên tai anh sợ sẽ làm mất, hơn nữa anh cảm thấy, một khuôn mặt như anh mà đeo khuyên tai kim cương sẽ rất kỳ quái, xấu xí.
Chỉ là Thư Đình đã nói như vậy, anh vẫn theo bản năng gật đầu đồng ý, giống như trước đây vô điều kiện đồng ý bất kỳ điều gì Thư Đình đưa ra.
Tiếp theo Thư Đình nói: "Về với tôi."
Ngữ khí Thư Đình không có gì gợn sóng, nhưng Văn Thương Nhiễm biết, Thư Đình nói lời này lúc là có nghĩa là cậu không có cơ hội phản bác.
Nhưng Văn Thương Nhiễm vẫn lắc đầu cự tuyệt, nhẹ giọng nói: "Tôi không đi, đây là nhà của tôi."
Thư Đình nhìn anh không nói chuyện, ánh mắt trong đôi mắt đen nhìn Văn Thương Nhiễm dần dần trở nên lạnh lẽo.
Văn Thương Nhiễm nhìn Thư Đình, đón nhận ánh mắt hắn sau ánh mắt lại trở nên đáng thương, đồng tử sáng hơi run rẩy, đuôi mắt dường như đều vì ánh mắt cầu xin như vậy mà rũ xuống, làm người ta không thể cự tuyệt.
Thư Đình nhìn thẳng anh một lát, hắn đương nhiên là có vô số cách mang Văn Thương Nhiễm đi, người hắn mang đến đang canh giữ ngoài cửa, chỉ cần hắn muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể bất chấp ý kiến Văn Thương Nhiễm mà mang anh đi, nhưng Thư Đình cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
"Được."
