TUYẾN THỂ CÙNG TRÁI TIM ĐỂ LẠI CHO ANH, HÃY ĐỂ TÔI ĐI

Chương 23

Mùa đông đến vô thanh vô tức.

Văn Thương Nhiễm phải tự mình nấu cơm múc nước, nước giếng trở nên lạnh buốt, mu bàn tay anh cũng xuất hiện những vết rạn nứt tơ m.á.u tinh tế, vừa dính nước liền sẽ phát ngứa phát đau.

Không biết có phải vì đã từng là người đã c.h.ế.t một lần không, Văn Thương Nhiễm nhìn mu bàn tay mình đỏ lên cư nhiên cảm thấy cũng không có rất đau, anh chỉ may mắn mình đã mua áo khoác dày trước khi mùa đông đến.

Vết thương trên mặt anh cuối cùng cũng hồi phục gần như xong, Văn Thương Nhiễm gỡ bỏ băng gạc, lộ ra một vết sẹo dài màu nâu không thể xóa bỏ.

Anh chỉ vội vàng nhìn gương một cái, liền quay đi ánh mắt.

Mặc dù anh hiện tại sống ở nơi thâm sơn cùng cốc, đi chợ mua đồ ăn mặc cả cũng không ai sẽ chú ý anh trông như thế nào, có thể Văn Thương Nhiễm vẫn mâu thuẫn với khuôn mặt này của mình.

Khuôn mặt này sẽ làm Thư Đình ghét bỏ.

Văn Thương Nhiễm ở căn nhà nhỏ cuối cùng trông có vẻ có hương vị của một gia đình mới lòng đầy vui mừng gửi tin nhắn cho anh trai.

Lần trước khi tự hủy tuyến thể gửi tin nhắn cho anh trai vẫn không có hồi âm.

Văn Thương Nhiễm khó nén sự mất mát.

Anh một mình ở nơi này điều hy vọng lớn nhất chính là có thể có một chút tin tức của anh trai, mong chờ hơn dĩ vãng, chỉ là mỗi lần kết quả đều làm anh mất mát.

"Anh! Nhà mới của chúng ta em đã sửa sang xong rồi! Khi nào anh có thể đến vậy?"

"Đồ nội thất mới quá đắt em không nỡ mua, em phát hiện rất nhiều đồ nội thất second-hand cũng rất không tồi, vì thế mua một ít, trong nhà nhìn không có trống trải như vậy."

"À đúng rồi, em còn muốn ở trong sân dựng một chiếc xích đu, lại đào một phần đất sang năm trồng rau, anh thích cà chua, em trồng cho anh ăn!"

"Em nghĩ xem còn có chỗ nào không giống với nhà hồi nhỏ... Cây đinh hương trước cửa nhà, anh còn nhớ không?"

"Hàng năm nở hoa đặc biệt thơm, em qua hai hôm muốn đi chợ mua hai cây đinh hương về trồng ở cửa, sang năm tháng tư hoa sẽ nở, lúc đó anh về chứ?"

Văn Thương Nhiễm giống như có những lời không nói hết toàn bộ kể cho anh trai nghe.

Ở nơi này anh vẫn là một mình, không có ai trò chuyện cùng anh, thỉnh thoảng không bận rộn an tĩnh lại cũng sẽ cảm thấy cô độc.

Từ khoảnh khắc anh trở thành Alpha cải tạo, anh liền vẫn luôn lưu lạc, không có bất kỳ nơi nào là bến cảng của anh.

Cảm giác trôi nổi không chừng kia rất sâu sắc, anh giống như tùy thời đều phải vác lên chiếc ba lô đã giặt đến bạc màu kia rời đi.

Hiện giờ anh rốt cuộc thực hiện lý tưởng của mình, có được căn nhà nhỏ giống như trong ký ức tuổi thơ, nhưng trái tim anh còn đang phiêu bạt, còn đang lang bạt kỳ hồ.

Vì sao còn sẽ có cảm giác như vậy chứ?

Văn Thương Nhiễm chính mình cũng không biết vì sao, rõ ràng mình đã đạt được điều đã từng tha thiết ước mơ, căn nhà nhỏ của chính mình, nhưng cảm giác mất mát nặng nề kia trong lòng vẫn không vứt đi được.

Anh chỉ tự mình lừa mình, là do anh trai còn chưa trở về.

Thời tiết hoàn toàn lạnh xuống, cây cối xung quanh nhà trở nên trơ trụi. Văn Thương Nhiễm ở trong sân nhỏ đặt một cái bàn nhỏ và chiếc ghế nhỏ, phần lớn thời gian trong ngày anh không có việc gì làm, liền sẽ ngồi trên chiếc ghế nhỏ ngẩn người, ngẩng đầu nhìn bóng cây, mái tóc dài rũ xuống đến trên mặt đất.

Anh vốn dĩ muốn giống như trên bức ảnh căn nhà hoạt hình kia mà dựng một chiếc xích đu, đáng tiếc anh không biết làm thế nào để dựng, tìm mấy cây cọc gỗ thô to rối rắm dựng, kết quả tay vụng về không đỡ vững một cọc gỗ ngã xuống đập mạnh vào đầu anh, trên đầu anh sưng lên một cục u lớn, đau đầu vài ngày.

Chuyện này chỉ có thể từ bỏ, đợi anh trai trở về rồi tính sau. Anh trai tâm linh thủ xảo, làm cái gì cũng đều có thể làm rất tốt.

Mái tóc dài này đã làm phiền Văn Thương Nhiễm rất lâu, rất nhiều lần muốn cắt đi, bởi vì anh hiện tại trồng rau làm việc đều không tiện, nhưng thường xuyên bị kẹt lại trong những lọn tóc lại luyến tiếc cắt xuống.

Anh luôn nhớ đến có một buổi sáng như vậy, Thư Đình từ trong giấc ngủ tỉnh lại, híp lại đôi mắt trong tay nắm lấy tóc anh nói tôi thích tóc của cậu, trên mặt hắn khó được mang theo chút dịu dàng mang tên tình yêu.

Tóc Văn Thương Nhiễm từ khi ở bên cạnh Thư Đình liền không có cắt qua, Thư Đình sẽ cách một khoảng thời gian mời chuyên gia đến chăm sóc, khoảng thời gian đó tóc Văn Thương Nhiễm đầy ánh sáng, vô cùng xinh đẹp.

Hiện giờ vì không chú ý chăm sóc cũng trở nên có chút xơ xác, đặc biệt là đuôi tóc, khô khan khó coi

Giống như hoa hồng quật cường trong gió lạnh khi mùa thu đến, cánh hoa bên cạnh đều khô héo cuộn lên, mặc dù màu sắc vẫn tươi đẹp như cũ, nhưng rất nhanh cả đóa hoa đều sẽ khô héo.

Anh sắp khô héo, cũng bị người hoàn toàn quên đi rồi.

Văn Thương Nhiễm kiên trì mỗi ngày gửi tin nhắn cho anh trai, mỗi lần thoát khỏi giao diện gửi tin nhắn cho anh trai, liền sẽ nhìn thấy người liên hệ thứ hai dưới mục tin nhắn của anh trai, Thư Đình.

Thư Đình vẫn luôn gửi tin nhắn và gọi điện thoại cho anh.

Văn Thương Nhiễm không dám nhìn cũng không dám hồi âm, thì ra người hủy tuyến thể này lại sẽ biến thành người nhát gan, chỉ coi mình là người c.h.ế.t trước mặt Thư Đình.

Trời còn chưa hoàn toàn tối đen, Văn Thương Nhiễm ngồi ở cửa, anh một mình, xung quanh gần như không có bất kỳ âm thanh nào, thật an tĩnh.

Văn Thương Nhiễm phát hiện mình thích Thư Đình đến mức, nhìn thấy tên hắn trên màn hình điện thoại di động đều sẽ tim đập thình thịch không ngừng.

Cảm giác này rất kỳ lạ lại rất kỳ diệu.

Anh không dám nghĩ nữa, muốn áp chế lại phát hiện mình hoàn toàn không có năng lực khống chế tâm thần, chỉ có thể mặc cho trái tim xao động không ngừng trong một mảng yên tĩnh.

Rất sớm trước đây liền tự nhắc nhở mình phải quên, ngược lại nhớ càng thêm sâu sắc.

Điện thoại di động đã lâu vang lên tiếng chuông, Văn Thương Nhiễm cầm lấy di động nhìn thấy cái tên dường như cháy bỏng ánh mắt, Thư Đình.

Văn Thương Nhiễm trở nên có chút hoảng loạn, anh đưa điện thoại di động úp xuống không đi xem màn hình.

Anh không có dũng khí nghe, tính toán lại một lần giả c.h.ế.t bỏ qua, tiếng chuông điện thoại vẫn luôn bướng bỉnh vang cho đến giây phút tự cắt đứt kia.

Xung quanh lại khôi phục an tĩnh, Văn Thương Nhiễm nhẹ nhàng thở ra, trong lòng lại xuất hiện một loại mất mát vô cớ.

Anh ngẩng đầu nhìn trời càng ngày càng tối, chiếc di động trong tay lại một lần vang lên tiếng chuông rung.

Lần này lại là là anh trai.

Văn Thương Nhiễm đột nhiên bừng tỉnh, anh không kịp nghĩ gì, trực tiếp ấn nút nghe, vừa kết nối anh liền vội vàng kêu: "Anh! Cuối cùng anh cũng liên lạc với em!"

Tay Văn Thương Nhiễm đang run nhè nhẹ, sự kinh hỉ này thật sự quá đột ngột.

Đối diện lại chậm chạp không truyền đến âm thanh, có lẽ vì tín hiệu ở đây không được tốt, Văn Thương Nhiễm không nghĩ nhiều tiếp tục nói: "Tin nhắn em gửi cho anh đều thấy được sao? Khi nào anh tới tìm em?"

"Em vẫn luôn đang đợi anh, cũng rất nhớ anh." Anh quen biểu đạt sự nhớ nhung một cách trắng trợn với anh trai, lâu như vậy vẫn không thay đổi.

Văn Thương Nhiễm ôm điện thoại chờ đợi anh trai hồi đáp, bên kia như cũ không có âm thanh.

Văn Thương Nhiễm cảm thấy kỳ lạ, đưa điện thoại di động sát vào tai tinh tế lắng nghe, trên sóng điện mỏng manh, một giọng nói quen thuộc đột ngột vang lên, ngữ khí nhạt lại u ám: "Thế nào? Không nhớ tôi sao?"

Văn Thương Nhiễm đột nhiên lấy điện thoại di động ra, tim đập mạnh mẽ, lời nói vừa rồi của Thư Đình giống như dòng điện chạy qua đại não, cả người Văn Thương Nhiễm đều thanh tỉnh.

Anh hoảng loạn cắt đứt điện thoại, sau đó tại chỗ không biết làm sao mà xoay mấy vòng.

Thư Đình làm sao sẽ có được điện thoại di động của anh trai?

Hắn biết mình còn sống, hắn sẽ tìm đến sao?

Chính mình nên làm cái gì bây giờ?

Trái tim Văn Thương Nhiễm loạn như tơ vò, nhưng anh không còn cách nào, chỉ có thể an ủi chính mình, Thư Đình sẽ không vì anh mà tìm đến nơi xa xôi như vậy, anh là an toàn, anh là người chết.

Nhưng trái tim anh vẫn luôn kinh hoàng.

back top