TUYẾN THỂ CÙNG TRÁI TIM ĐỂ LẠI CHO ANH, HÃY ĐỂ TÔI ĐI

Chương 21

Anh đã hoàn toàn tử vong khỏi thế giới của Thư Đình.

Sẽ không còn một người đầu óc ngu si nào bám lấy Thư Đình lại cái gì cũng không làm được cho hắn.

Thư Đình đại khái sẽ rất vui vẻ đi.

Văn Thương Nhiễm lại không cảm thấy vui vẻ, đầu óc anh trở nên hôn hôn trầm trầm, m.á.u không ngừng tuôn ra từ sau cổ anh, che thế nào cũng không ngăn được.

Đây là lần đau nhất, so với anh xỏ khuyên tai hoặc tiêm thuốc đều phải đau nhiều hơn.

Sự thống khổ dường như muốn xé rách anh, nhưng Văn Thương Nhiễm vẫn cố chống đi về phía trước, toàn thân không còn chút sức lực nào, dường như chỉ dựa vào ý niệm phải đi đến thật xa trong đầu mà đi về phía trước.

Cơn đau thấu tim tràn ngập toàn thân Văn Thương Nhiễm, môi anh không còn chút huyết sắc nào, tóc dài phía sau lưng nhuốm m.á.u dính liền vào nhau, bước chân cũng theo đó trở nên rất nhẹ rất chậm, mỗi bước đi anh đều cảm thấy mình tùy thời muốn ngã xuống.

Văn Thương Nhiễm đột nhiên cảm thấy chân mình không còn động đậy nữa, trước mắt dần dần trở nên mơ hồ, cảnh vật đột nhiên quay cuồng, anh ngã mạnh xuống đất.

Đây là đã biến thành quỷ sao, cô đơn c.h.ế.t ở nơi này thật sự biến thành cô hồn dã quỷ.

Anh đã c.h.ế.t cũng bi thảm như tồn tại.

Văn Thương Nhiễm nghĩ như vậy trước khi ý thức biến mất.

Văn Thương Nhiễm đương nhiên không chết.

Lần nữa tỉnh lại anh nằm trên chiếc giường nhỏ sạch sẽ, ga trải giường toàn bộ là màu trắng tinh, đập vào mắt là tường và đồ nội thất bằng gỗ mộc mạc, trong mũi tràn ngập mùi dược thảo nhàn nhạt.

Văn Thương Nhiễm đang nghi hoặc mình ở đâu, nghiêng đầu nhìn sang một bên thấy một bé gái đứng bên cạnh anh, đôi mắt tròn xoe nhìn anh.

Khoảnh khắc đối diện với Văn Thương Nhiễm, bé gái cười với anh, lộ ra hàm răng trắng nhỏ, trông đặc biệt ngoan, sau đó lớn tiếng kêu: "Ông ơi! Anh trai tỉnh rồi!"

Văn Thương Nhiễm mới biết mình hôn mê trên ven đường, được ông lão trung y trong thôn cứu.

Ban đầu tuyến thể của anh đã bị hủy, ông trung y cũng vô lực xoay chuyển tình thế, kết quả phát hiện Văn Thương Nhiễm có hai tuyến thể, vì thế bỏ đi tuyến thể đã bị hủy, phí một phen công phu giữ lại một tuyến thể khác mới giữ được mạng Văn Thương Nhiễm.

Văn Thương Nhiễm sờ sờ sau cổ mình.

Vị trí tuyến thể cải tạo ban đầu trống rỗng, lõm xuống một khối.

Vị trí một bên là tuyến thể nguyên sinh của anh, bị xa lánh hồi lâu cuối cùng một lần nữa bắt đầu vận hành.

Lúc đó khi cấy ghép tuyến thể cải tạo cần thiết phải bỏ đi tuyến thể nguyên sinh.

Tình huống của Văn Thương Nhiễm nguy cấp đối mặt với hai lựa chọn, loại bỏ tuyến thể nguyên sinh tử vong hoặc giữ lại tuyến thể nguyên sinh trở thành Alpha cải tạo dạng khuyết tật.

Đáng lẽ lúc đó sẽ chết, hội sở không muốn bỏ ra giá cao giữ lại mạng sống của một Alpha dạng khuyết tật.

Là anh trai thỏa hiệp với hội sở để anh còn sống, cái giá là họ không còn được gặp mặt nữa.

Trí nhớ Văn Thương Nhiễm rất kém, ký ức khi đó mơ mơ hồ hồ nhớ không quá nhiều, chỉ nhớ rõ anh trai khóc đến hốc mắt đỏ hoe nhìn anh, nói còn sống là tốt rồi.

Đoạn ký ức kia không được tốt đẹp như vậy, nhớ lại trong lòng liền cảm thấy siết chặt khó chịu.

Bất quá hiện tại nghĩ những thứ này đều không có ý nghĩa.

Văn Thương Nhiễm không còn là Alpha cải tạo, hiện tại anh chỉ là một Alpha bình thường, hơn nữa là Alpha tuyến thể còn đang trong thời kỳ dưỡng bệnh không kiện toàn.

Dường như mọi thứ đều đã ổn định.

Văn Thương Nhiễm nhớ ra điều gì đó sờ sờ vành tai mình, phát hiện chiếc khuyên tai trên tai không biết tung tích.

Anh có chút hoảng loạn muốn xuống giường đi tìm, đó là vật phẩm duy nhất còn lưu lại dấu vết của Thư Đình mà anh có.

Bé gái tỉnh lại nhìn thấy anh, chạy đến bên cạnh anh, lấy ra một chiếc hộp phấn đồ chơi nhỏ, mở ra. Khuyên tai của anh yên tĩnh nằm bên trong, vẫn lấp lánh tỏa sáng.

"Em giúp anh rửa sạch sẽ rồi, trước đó trên đó toàn là máu, trả lại cho anh." Bé gái đưa chiếc hộp cho Văn Thương Nhiễm.

"Cảm ơn." Văn Thương Nhiễm mới thở phào nhẹ nhõm, trân trọng thu chiếc hộp lại.

Ánh mặt trời bên ngoài rất đẹp, ôn hòa không chói mắt.

Văn Thương Nhiễm ngồi trên bậc thang trước cửa, ngơ ngác nhìn chằm chằm bóng dáng mình trước mặt, anh suy nghĩ tiếp theo nên làm gì bây giờ.

Anh hiện tại không có vướng bận cũng không y không dựa, dường như đi nơi nào cũng được. Trạng thái đã từng tha thiết ước mơ hiện giờ rốt cuộc đạt được, chỉ là mất đi quá nhiều thứ mới đổi lấy.

Trên mặt anh đã được thay bằng băng gạc sạch sẽ.

Lúc thay băng gạc Văn Thương Nhiễm nhìn thấy mặt mình, vết thương sưng đỏ nằm ngang giữa mặt, làm sao cũng không thể bỏ qua, tuy rằng vẫn luôn bôi thuốc nhưng vết thương vẫn luôn đau, từng khoảnh khắc nhắc nhở anh, anh hiện tại xấu xí đến mức nào.

Bé gái tính cách rất hoạt bát, chạy tới chạy lui trong sân nhỏ, xoay vòng vòng tại chỗ.

Chiếc váy của bé gái giống như một đóa hoa.

Bé gái dường như rất thích Văn Thương Nhiễm, khoảng cách chạy vội luôn muốn chạy đến bên cạnh Văn Thương Nhiễm nhìn anh, sau đó lại cười.

Bé gái từ trong phòng mình lấy ra một quyển sách hội họa, lật đến một trang đưa cho Văn Thương Nhiễm xem.

Trên đó có một nàng công chúa tóc dài màu đỏ, đôi mắt giống như một viên nho đen, lông mi dài và cong vút, màu da rất trắng, cười tươi rất đẹp.

"Anh giống như công chúa vậy." Bé gái chỉ cho Văn Thương Nhiễm xem.

Văn Thương Nhiễm cười cười lại không nói gì. Không có nàng công chúa nào giống anh trên mặt có một vết sẹo dài.

Trang cuối cùng của cuốn sách hội họa, công chúa trở về lâu đài của mình, nàng và hoàng tử đứng trước cửa lâu đài, trên mặt tràn đầy hạnh phúc mỹ mãn.

Tầm mắt Văn Thương Nhiễm dừng lại rất lâu trên bức họa này, trong lòng ấu trĩ nghĩ không lâu trước đây anh cũng từng có được quang cảnh này, Thư Đình chính là hoàng tử anh tuấn của anh, nhà Thư Đình chính là lâu đài.

Lại nghĩ đến Thư Đình, Văn Thương Nhiễm sững sờ một lát sau đó lắc đầu, dường như đang nhắc nhở mình không nên suy nghĩ nữa.

Hiện giờ là từ truyện cổ tích trở về hiện thực, anh không phải công chúa, cũng sẽ không có hoàng tử và lâu đài, anh lẻ loi một mình.

Nếu nói có thể có cái gì, đại khái là có thể có một căn phòng nhỏ của chính mình, căn nhà anh ngày đêm tơ tưởng.

Anh thật sự phải về nhà.

 

back top