TUYẾN THỂ CÙNG TRÁI TIM ĐỂ LẠI CHO ANH, HÃY ĐỂ TÔI ĐI

Chương 11

Đây là lần đầu tiên Văn Thương Nhiễm cùng Thư Đình ra ngoài cùng nhau, mặc dù chỉ là đi ăn một bữa cơm thôi, nhưng Văn Thương Nhiễm trong lòng vẫn cảm thấy căng thẳng, đứng trước tủ quần áo không biết nên mặc gì.

Phần lớn thời gian ở nhà, anh đều mặc bộ đồ ngủ màu trắng tinh được Thư Đình đặt may riêng cho anh, mặc vào nhẹ nhàng, rất thoải mái.

Nhìn những chiếc áo sơ mi hay áo khoác dài trong tủ, Văn Thương Nhiễm trong lòng có chút mâu thuẫn.

Thư Đình đã thay xong quần áo đứng ở cửa, đang chỉnh lại cổ tay áo.

Hắn quen mặc những bộ đồ tương đối trang trọng, áo sơ mi và vest.

Hôm nay, để cùng Văn Thương Nhiễm ra ngoài một cách kín đáo, hắn hiếm hoi mặc một chiếc áo len mỏng thông thường.

Cổ áo hơi rộng, để lộ một đoạn da cổ trắng nõn tinh tế, màu da gần như trắng như màu áo len.

Hắn hôm nay cả ngày không ra ngoài, tóc trên trán không được chải chuốt gọn gàng mà mềm mại rũ xuống lông mày, trông có vẻ dễ gần hơn so với ngày thường.

Thấy Văn Thương Nhiễm vẫn đứng trước tủ quần áo, cau mày rối rắm nhìn hắn, hắn bất đắc dĩ khẽ thở dài.

"Vẫn chưa chọn xong mặc gì sao?" Thư Đình đi đến bên cạnh Văn Thương Nhiễm, tự mình giúp anh chọn quần áo.

Mỗi bộ quần áo trong tủ của Văn Thương Nhiễm, từ kiểu dáng đến chất liệu, đều phải qua sự gật đầu của Thư Đình mới được chọn.

Hắn hiểu rõ quần áo ở đây hơn ai hết, tùy tiện lấy ra một chiếc áo hoodie rộng thùng thình ướm lên người Văn Thương Nhiễm, cảm thấy không tệ nên bảo anh đi thay.

Thư Đình đã mua rất nhiều quần áo cho Văn Thương Nhiễm, gần như đủ cả Xuân Hạ Thu Đông.

Hắn không hề nghĩ đến việc Văn Thương Nhiễm sẽ ở bên cạnh mình bao lâu, thậm chí chưa từng dự tính Văn Thương Nhiễm sẽ rời đi.

Hắn hình dung trong đầu một lượt, Văn Thương Nhiễm mặc bộ nào cũng đều rất đẹp, vì thế hắn mua về hết.

Kết quả là người lại bị hắn nhốt ở nhà không ra ngoài được mấy lần, cả tủ quần áo chưa mặc được mấy món.

Dường như quả thật nên để anh ra ngoài nhiều lần hơn, Thư Đình vừa lật quần áo vừa nghĩ.

Lúc này, Văn Thương Nhiễm đã thay xong quần áo, nghiêng người dựa vào cửa phòng thay đồ bước ra.

Anh mặc chiếc áo hoodie rộng thùng thình màu xám thuần do Thư Đình chọn, quần là quần thể thao cùng tông màu.

Trước đây anh chưa từng mặc phong cách quần áo này, kiểu đồ này dường như là phong cách phổ biến ở độ tuổi của anh: trẻ trung, thoải mái, rộng rãi.

Trước đây ở hội sở, anh mặc đồng phục do hội sở cung cấp, phần lớn là áo sơ mi quần tây, mặc trên người vừa bó sát lại không thoải mái, còn có những chiếc áo cổ chữ V hở thịt hoặc áo khoác hở lưng rất phổ biến.

Những bộ quần áo đó chỉ có một mục đích: nhanh chóng thu hút sự chú ý của Omega, tính mục đích rất rõ ràng.

Văn Thương Nhiễm thay xong quần áo nhìn mình trong gương toàn thân, người dài ngoẵng. Quần áo rộng thùng thình không có cảm giác bó buộc.

Tóc màu đỏ sậm của anh rất hợp với màu quần áo này, nhưng anh trong gương lại không giống anh.

Alpha cải tạo rất ít khi được Omega mang ra ngoài. Nếu bị nhận ra, đó là một việc rất mất mặt đối với Omega.

Có những quy tắc ngầm ăn ý, sau lưng chơi thế nào cũng được, nhưng bề ngoài lộ ra thì mọi người sẽ đổi sắc mặt.

Văn Thương Nhiễm trong lòng có chút mâu thuẫn với lần ra ngoài này.

Đặc điểm Alpha cải tạo ở đồng tử của anh vẫn chưa hoàn toàn tiêu trừ, màu hồng nhạt bao phủ xung quanh con ngươi.

Anh sợ bị người khác nhận ra, như vậy sẽ làm Thư Đình mất mặt.

Thư Đình cuối cùng cũng nhìn sang. Mắt hắn sáng lên.

Văn Thương Nhiễm mặc bộ quần áo này rất hợp, dáng người cao ráo bị quần áo rộng bao bọc lại, trông thoải mái, tươi mới, đẹp trai.

Ngày thường Văn Thương Nhiễm không hề cho hắn cảm giác nhỏ hơn hắn vài tuổi, nhưng giờ đây, anh thay bộ quần áo này, Thư Đình lần đầu tiên có nhận thức mình đang "trâu già gặm cỏ non" trong lòng.

Văn Thương Nhiễm bày sự lo lắng rất rõ ràng trên mặt. Anh không muốn làm hỏng tâm trạng Thư Đình, ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng vẫn luôn lo lắng.

Thư Đình làm sao có thể không nhìn ra được.

Hắn không quá bận tâm đến những chuyện này. Chuyện hắn có Alpha cải tạo bên cạnh không ít người biết, nhưng không ai dám nói thêm gì trước mặt hắn.

Hơn nữa, lần ra ngoài này vốn là để Văn Thương Nhiễm "thông khí". Nhưng vẻ mặt không hề che giấu như trẻ con của Văn Thương Nhiễm vẫn làm Thư Đình cảm thấy rất thú vị.

Hắn đưa tay lấy một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng từ tủ quần áo ra, đi đến đội nhẹ lên đỉnh đầu Văn Thương Nhiễm.

Vành mũ che đi hơn nửa khuôn mặt Văn Thương Nhiễm, bao gồm cả màu mắt mà Văn Thương Nhiễm lo lắng.

"Nghĩ gì vậy? Đi thôi."

Văn Thương Nhiễm cuối cùng cũng không còn nghĩ miên man nữa. Hóa ra cách giải quyết vấn đề đơn giản như vậy. Anh ngây thơ cảm thấy chiếc mũ trên đầu có thể ngăn chặn mọi ác ý.

________________________________________

Hôm nay Thư Đình mặc rất đời thường, quần áo chọn cho Văn Thương Nhiễm cũng vô cùng đơn giản.

Văn Thương Nhiễm còn tưởng rằng nơi ăn cơm cũng sẽ rất bình thường, không ngờ lại đi thẳng thang máy lên tầng cao nhất.

Nơi đây đèn đuốc sáng trưng, tiếng đàn piano tao nhã du dương, phục vụ mặc vest chỉnh tề chào đón.

Thư Đình thản nhiên đi phía trước, Văn Thương Nhiễm đi theo sau hắn, cảm giác không tự nhiên càng rõ ràng hơn.

Vị trí của hai người dựa vào cửa sổ, có thể nhìn thấy gần như toàn bộ cảnh đêm của thành phố.

Văn Thương Nhiễm không có tâm trí xem cảnh đêm đẹp đến mức nào, mà nhìn quanh bốn phía.

Bàn ăn ở đây đều có một khoảng cách, còn có những vật trang trí khác nhau ngăn cách ở giữa, tính riêng tư rất tốt, nhưng Văn Thương Nhiễm vẫn không có ý định tháo mũ xuống.

Bữa cơm này dường như không được vui vẻ cho lắm. Thư Đình chọn nơi này vì cảnh đêm ở đây rất đẹp.

Hắn quan sát thấy Văn Thương Nhiễm dường như rất thích phong cảnh ngoài cửa sổ, khi hắn không ở nhà Văn Thương Nhiễm luôn ghé vào cửa sổ nhìn ra ngoài.

Hắn còn tưởng Văn Thương Nhiễm sẽ rất thích nơi này, kết quả là lúc ăn cơm anh lại thất thần, cũng không quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ nhiều.

Nơi đây còn có một sân thượng lộ thiên. Ăn cơm xong, Thư Đình dẫn Văn Thương Nhiễm đi qua.

Nơi đây không có ánh đèn, từ đây có thể nhìn thấy ánh đèn của cả thành phố, tầm nhìn thoáng đãng hơn so với ở bên trong.

Lúc ăn cơm, Văn Thương Nhiễm trong lòng vẫn luôn thấp thỏm không yên, luôn có linh cảm có chuyện không hay sẽ xảy ra.

Món ăn sắc hương vị tuyệt hảo trong miệng anh đều ăn mà không biết mùi vị gì, có lẽ vì ánh đèn quá sáng, làm đặc điểm Alpha cải tạo của anh quá rõ ràng.

Bước vào nơi này, tâm trạng đột nhiên thoải mái hơn rất nhiều. Nơi đây không có ánh đèn chói lóa, sẽ không xuyên qua mũ chiếu sáng mặt anh.

Người ở đây cũng rất ít, từng nhóm nhỏ ba bốn người không làm phiền lẫn nhau, đứng ở lan can kính, lặng lẽ nhìn cảnh đêm.

Văn Thương Nhiễm cùng Thư Đình cũng đứng cạnh lan can, lặng lẽ nhìn về phía xa.

Thư Đình đối với chuyện này hứng thú không cao lắm, ngắm nhìn cảnh sắc gì đó đối với hắn là lãng mạn mà lãng phí thời gian.

Hắn thích dùng thời gian này làm những việc hữu ích hơn.

Văn Thương Nhiễm dường như rất thích nhìn cảnh sắc ở nơi nào đó như vậy. Thư Đình nghiêng đầu nhìn anh.

Cảnh đêm đương nhiên không đẹp bằng Văn Thương Nhiễm.

Văn Thương Nhiễm hồn nhiên không hay biết, trên mặt rốt cuộc lộ ra chút thần sắc nhẹ nhõm. Gió đêm từ xa thổi tới se lạnh, rất thoải mái, anh ngửa đầu nheo mắt lại.

"Thích nơi này lắm sao?" Thư Đình hỏi anh.

"Ừm!" Văn Thương Nhiễm cười trả lời, anh nâng vành mũ lên một chút, để lộ đôi mắt tràn ngập ý cười, trả lời nghiêm túc.

Anh thật sự rất thích cảnh tượng như thế này, làm anh nhớ đến lúc nhỏ cùng ca ca ngồi trong sân thổi gió đêm ngắm sao.

Bọn họ thi xem ai tìm được ngôi sao sáng nhất. Bầu trời có rất nhiều sao, giống như ánh đèn cao tầng ở đằng xa, nhưng lại sáng hơn thế.

Thư Đình nhìn Văn Thương Nhiễm không nói gì.

Hắn vốn không thích nhà ở tầng cao nhất, nhìn bộ dạng này của Văn Thương Nhiễm lại suy nghĩ, có nên mua một căn nhà tầng cao nhất có sân thượng không.

Chỉ vì Văn Thương Nhiễm vui vẻ, Thư Đình cảm thấy mình thật sự rất kỳ quái.

Bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nói xa lạ, ngữ khí nghe có vẻ rất kinh ngạc: "Thư tổng? Thật không ngờ có thể gặp ngài ở đây."

Bầu không khí ấm áp vốn có bị phá vỡ. Văn Thương Nhiễm lại kéo vành mũ xuống thấp hơn, im lặng đứng sang một bên, bóng tối che kín khuôn mặt anh.

Nội tâm Thư Đình không vui nhưng trên mặt không biểu lộ. Người kia tiếp tục nói: "Tôi là Ngô Kỳ của công ty Khang Thịnh. Thư tổng còn nhớ không? Chúng ta đã gặp nhau trong tiệc mừng ngài về nước."

Thư Đình cười nhạt, trả lời: "Có ấn tượng."

 

back top