TRƯỞNG THƯ KÝ VÔ TÌNH MANG THAI VỚI SẾP TỔNG, ĐÀNH PHẢI XIN NGHỈ VIỆC RỒI CHẠY TRỐN

Chương 8

Căn hộ thuê mới nằm trong khu tập thể cũ ở phía Nam thành phố.

Tuy cũ kỹ một chút, nhưng được cái đủ xa và đủ yên tĩnh.

Dọn dẹp xong xuôi, tôi nằm vật ra ghế sofa.

Con yêu, xin lỗi con, chưa chào đời đã phải cùng bố lang thang nay đây mai đó.

Nhưng, bố chỉ có thể bảo vệ con bằng cách này thôi.

Ngày thứ ba trốn đến Nam thành phố.

Tôi đang loay hoay trong bếp làm bữa trưa.

Chuông cửa reo.

Giờ này ai lại đến tìm tôi chứ?

Chủ nhà rõ ràng đã nói là sẽ không làm phiền tôi.

Tôi nhích lại gần cửa, nhìn qua mắt mèo.

!!!

Lăng Duệ?!

Sao anh ta lại tìm được đến đây?!

Tôi không khỏi lùi lại liên tục, thực sự muốn mọc cánh bay đi.

Ngoài cửa truyền đến giọng nói trầm thấp của anh: “Bạch Thanh Từ, mở cửa.”

Giọng điệu bình tĩnh, nhưng không cho phép tôi từ chối.

Bộ não quay cuồng—

Bây giờ nhảy cửa sổ còn kịp không?

Mặc dù tôi ở tầng ba, nhưng vì con…

“Tôi biết cậu ở trong.” Anh tiếp tục gõ cửa.

“Nếu còn không mở, tôi sẽ gọi thợ khóa.”

Quả nhiên nhà tư bản chỉ biết dùng tiền để giải quyết vấn đề!

Tôi đành chịu thua kéo cửa ra.

Lăng Duệ đứng ở ngoài cửa.

Mấy ngày không gặp, Tổng giám đốc cũng không còn vẻ chỉn chu nữa.

Quầng thâm mắt nặng thế kia, râu ria mọc lởm chởm cũng không cạo.

Nhưng ánh mắt vẫn sắc bén.

Anh lướt qua mặt tôi, ánh mắt vượt qua tôi, đánh giá căn hộ một phòng ngủ, một phòng khách giản dị này.

“Tổng giám đốc Lăng…” Tôi giả vờ bình tĩnh, “Ngài có việc gấp ạ?”

Anh không trả lời, lông mày càng nhíu chặt hơn, gần như kẹp c.h.ế.t con ruồi.

Xong rồi.

Anh ta chắc chắn sắp nổi giận rồi.

Tôi cúi đầu, chuẩn bị đón cơn bão.

Tuy nhiên, tiếng gầm gừ mà tôi dự đoán không hề đến.

Anh im lặng rất lâu, lâu đến mức tôi tưởng thời gian đã ngừng lại.

Sau đó, tôi nghe thấy anh nói:

“Nghỉ không lương, tôi đã phê duyệt.”

Tôi ngẩng phắt dậy, không dám tin vào tai mình.

Anh… anh không giận?

Thậm chí còn đồng ý cho tôi nghỉ không lương?

Điều này không phù hợp với nhân vật Diêm Vương mặt lạnh của Tổng giám đốc Lăng chút nào!

Theo kịch bản, lẽ ra bây giờ anh ấy phải trói tôi về công ty để đòi nợ mới đúng!

Chưa kịp phản ứng, anh rút ra một chiếc thẻ, đưa về phía tôi.

“Tự chăm sóc mình cho tốt…”

Anh dừng lại, ánh mắt vô tình lướt qua bụng tôi.

“Và cả đứa bé trong bụng nữa.”

Ầm—

Cả người tôi cứng đờ tại chỗ, đầu óc trống rỗng.

Anh ấy biết rồi?!

Sao anh ấy lại biết được?!

 

 

back top