TRƯỞNG THƯ KÝ VÔ TÌNH MANG THAI VỚI SẾP TỔNG, ĐÀNH PHẢI XIN NGHỈ VIỆC RỒI CHẠY TRỐN

Chương 12

Lời nói của Lăng Duệ khiến tôi hoàn toàn rối loạn.

Anh nói anh không thể thiếu tôi.

Không phải vì đứa trẻ này, mà là vì tôi.

Điều này còn khiến tôi hoảng loạn hơn cả lời cầu hôn.

Tôi gần như bỏ chạy thục mạng.

“Tổng giám đốc Lăng,” tôi né tránh ánh mắt nóng bỏng của anh, “anh xứng đáng với một người tốt hơn.”

Tôi không thể để anh vì một phút bốc đồng, rồi sau này phải hối hận.

“Người như tôi…” Tôi cúi đầu nhìn cái bụng hơi nhô lên của mình, “sẽ làm gánh nặng cho anh.”

“Gánh nặng?” Lăng Duệ cau mày, “Cậu theo tôi 3 năm, từ thực tập sinh lên đến Trưởng thư ký, khi nào cậu từng là gánh nặng cho tôi?”

Anh đưa tay muốn chạm vào mặt tôi, tôi theo bản năng lùi lại một bước.

Bàn tay anh khựng lại giữa không trung, ánh mắt tối sầm.

Sau ngày hôm đó, Lăng Duệ biến mất ba ngày.

Tôi nhìn phòng khách trống rỗng, trong lòng còn khó chịu hơn cả khi ốm nghén.

Thấy chưa, anh ấy quả nhiên chỉ là bốc đồng nhất thời.

Cho đến đêm khuya ngày thứ tư, chuông cửa reo lên điên cuồng.

Tôi mở cửa, Lăng Duệ nồng nặc mùi rượu dựa vào khung cửa, cà vạt lệch lạc, ánh mắt mơ màng.

“Thanh Từ…” Anh lẩm bẩm rồi ngã vào lòng tôi.

Tôi luống cuống đỡ lấy anh.

Rốt cuộc anh đã uống bao nhiêu?

“Tại sao…” Anh vùi mặt vào hõm cổ tôi.

Giọng khàn khàn, “Tại sao không chịu tin tôi…”

Tôi muốn thoát ra, nhưng bị anh ôm càng chặt.

“Cậu rốt cuộc đang sợ điều gì…” Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt say nhìn tôi m.ô.n.g lung.

“Người khiến cậu mang thai đó… tốt đến vậy sao?”

Tim tôi đau như bị kim châm.

Không có người nào khác.

Chưa từng có.

Anh đột nhiên khẽ hôn lên trán tôi.

“Trên người cậu…” Anh tựa vào vai tôi, giọng nói nhỏ dần, “có mùi hương khiến tôi an tâm…”

Nhìn khuôn mặt đang say ngủ của anh, tôi nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình.

Con yêu, hình như bố đã…

Làm hỏng chuyện rồi.

 

 

back top