TRỌNG SINH VỀ NĂM MƯỜI TÁM TUỔI, TÔI QUYẾT LÀM MỌI CÁCH ĐỂ THÁI TỬ GIA CHÁN GHÉT TÔI

Chương 7

Kể từ khi bị nhốt vào tầng hầm, tôi gần như chưa bao giờ phản nghịch đến mức này.

Thẩm Vạn Kim cũng hoàn toàn không nghĩ đến việc tôi sẽ bỏ trốn, càng không nghĩ đến việc tìm người giám sát tôi.

Vì vậy tôi rất thuận lợi bắt một chiếc taxi, đi thẳng đến căn hộ nhỏ mà mẹ tôi để lại.

Đây là bến cảng trú ẩn cuối cùng của tôi, cũng là căn cứ bí mật của tôi.

Mẹ tôi nói, con người phải có một nơi, để có thể tháo mặt nạ xuống, thở một hơi.

Thẩm Vạn Kim là một thương nhân xuất sắc, nhưng không phải một người cha tốt.

Vì vậy, ngoài tôi ra, không ai biết đến nơi này.

Đêm mẹ tôi bị Thẩm Vạn Kim đánh chết, vốn dĩ tôi đã kéo mẹ muốn trốn đến đây.

Đáng tiếc tôi không có tiền, không chạy lại được xe của Thẩm Vạn Kim.

Cũng không kịp đưa mẹ ra nước ngoài trước.

Tôi là một kẻ vô dụng bị nuôi phế.

Đêm đó, tôi đã để mẹ tôi c.h.ế.t trong con hẻm chỉ cách nơi này hai con phố.

Tòa nhà chung cư rất cũ, thang máy kêu cọt kẹt, đèn hành lang lúc sáng lúc tối.

Tôi đứng trước cửa, hít một hơi sâu, móc chìa khóa ra.

Chìa khóa cắm vào ổ khóa, xoay.

「Cạch.」

Tôi đẩy cửa.

Vừa mới bước một chân vào, cổ tay tôi đã bị một bàn tay từ trong bóng tối túm lấy.

Một lực mạnh mẽ truyền đến, cả người tôi bị kéo mạnh vào trong, lưng đập mạnh vào cánh cửa.

「Rầm!」

Cánh cửa sau lưng tôi bị đóng sập và khóa trái.

Bóng tối lập tức nuốt chửng tôi.

「Ai!」

Tim tôi đập điên cuồng, theo bản năng giãy giụa, tay kia nắm thành nắm đ.ấ.m đấm thẳng vào mặt người đó.

Nhưng cổ tay tôi bị chặn lại giữa không trung.

Hai tay bị anh ta dễ dàng kìm chặt bằng một tay, giơ cao qua đầu, ấn lên cánh cửa.

Mẹ kiếp, sức mạnh lớn đến vậy, ăn hoóc-môn mà lớn à!

「Anh là ai? Buông tôi ra!」

Tôi co gối lại định thúc vào chỗ yếu ớt nhất của anh ta.

Đối phương dường như đã lường trước, chân dài chen vào giữa hai chân tôi, khiến tôi không thể cử động.

「Ngôn Ngôn.」

Là Lục Thức.

Da đầu tôi tê dại.

Sao anh ta lại ở đây?

Sao anh ta lại biết nơi này, nơi mà ngay cả Thẩm Vạn Kim cũng không tìm thấy?

Hơn nữa, sao anh ta lại biết mật mã?!

Vô số câu hỏi nổ tung trong đầu tôi, tim đập thình thịch, mồ hôi lạnh lập tức làm ướt lưng tôi.

「Chạy cái gì?」

Giọng Lục Thức truyền đến từ trên đỉnh đầu.

Tôi giãy giụa, sự kìm kẹp ở cổ tay càng siết chặt hơn.

「Buông tay!」

「Không buông.」

Lục Thức trả lời dứt khoát, không có bất kỳ chỗ nào để thương lượng.

「Ngôn Ngôn, đừng chạy nữa, được không?」

「Lục Thức, anh bị điên rồi à?」

Tôi đè giọng xuống.

「Anh theo dõi tôi? Sao anh biết chỗ này?」

Trong bóng tối, Lục Thức cúi đầu sát hơn.

Trán anh ta khẽ chạm vào trán tôi, như đang tìm kiếm một sự an ủi nào đó.

「Đúng vậy, anh điên rồi.」

Giọng nói chứa đựng sự mệt mỏi đậm đặc không thể tan biến.

「Vậy, Ngôn Ngôn có thể giúp anh chữa khỏi không?」

Tôi cười khẩy một tiếng.

「Không chữa được, đợi c.h.ế.t đi, đề nghị hỏa táng, tro cốt rải xuống biển còn có thể nuôi cá.」

Lục Thức cũng cười nhẹ một tiếng.

Nụ cười mang theo ý vị nào đó đã được định đoạt.

Sau đó là tiếng 「Cạch」.

Một thứ gì đó được đeo vào tay tôi.

「Ngôn Ngôn, đừng nói lời tuyệt tình.」

Cảm giác lạnh lẽo lan dọc theo da thịt.

Tôi mất hai giây để nhận ra đó là gì.

Còng tay.

Lục Thức, anh ta thật sự có bệnh!

Chưa kịp chửi rủa, giọng nói bình tĩnh của Lục Thức đã bao trùm lên tất cả.

「Anh chỉ là nghĩ thông suốt rồi.」

Anh ta nói từng chữ một:

「Trước đây, là anh quá dung túng cho em, nên mới cho em cơ hội trốn thoát khỏi bên cạnh anh.」

「Lần này, anh sẽ không phạm phải sai lầm tương tự nữa.」

「Ngôn Ngôn, chúng ta sẽ sống thật tốt…」

Một ý nghĩ vô cùng hoang đường, như một cây độc đằng phá đất, điên cuồng quấn lấy trái tim tôi.

「Anh…」

「… Anh cũng trở về rồi sao?」

 

back top