Cuối cùng ta cũng ngồi lên vị trí đó. Lâu Túc Tuyết trở thành Thừa tướng.
Trên đại điện tranh cãi không ngớt về việc nạp phi cho ta. Đám thủ cựu đảng đỏ mặt tía tai đòi ta nạp phi, những người được Lâu Túc Tuyết đề bạt thì lý luận sắc bén nói rằng triều đình chưa ổn định, không nên vội vàng. Ta ngồi trên ngai vàng, liếc nhìn Lâu Túc Tuyết. Mặt hắn lạnh như tiền, nhìn chằm chằm vào lão thần đòi nạp phi hăng hái nhất.
Ta khẽ cười: "Được rồi, chuyện này bàn sau đi."
Bãi triều, ta dang hai tay để nô tỳ cởi long bào. Cởi được một nửa, ta nói: "Tất cả lui xuống hết đi."
Cả phòng nô tài lui sạch, ta nói: "Ra đây đi."
Lâu Túc Tuyết bước ra, tiếp tục công việc của đám nô tỳ, cởi áo cho ta.
"Lâu đại nhân, tự ý xông vào tẩm cung của trẫm, ngươi có biết là tội gì không?"
Ta mặc lớp áo lót màu vàng, ngồi trên long sàng, nhìn vào đôi mắt cố chấp của Lâu Túc Tuyết, cười nói: "Lâu đại nhân không muốn trẫm nạp phi, vậy thì phải làm gì đó để hầu hạ trẫm cho tốt chứ."
Mắt Lâu Túc Tuyết sáng lên như một chú chó nhỏ cuối cùng cũng được miếng thịt.
"Lại đây, quỳ xuống."
Ta chống tay ra sau, hơi ngửa cổ. Lâu đại nhân tôn quý quỳ bên giường ta, ta đặt chân lên vai hắn. Giây tiếp theo, Lâu Túc Tuyết ép tới: "A Hoan."
Ta nheo mắt nhìn hắn, khẽ tát một cái: "Miệng bẩn quá, đừng hôn vào mặt."
Hắn thành kính hôn lên lồng n.g.ự.c ta: "Tuân mệnh, Bệ hạ."
(Hết)
