TRỌNG SINH TRỞ LẠI, TA HẠ QUYẾT TÂM GIẢ KHỜ VÔ ƯU VÔ LỰ

Chương 10

"A Hoan..." Trong mơ, khuôn mặt Lâu Túc Tuyết biến đổi không ngừng. Lúc thì gọi ta đi cưỡi ngựa, đánh cờ, uống rượu; lúc lại túm cổ áo ta, mặt mày hung tợn mắng chửi. Ta muốn bịt tai không nghe, nhắm mắt không nhìn, nhưng giọng hắn vẫn xuyên thấu qua tay ta.

"Lý Tự Hoan, ngươi thật khiến ta thất vọng! Ngay cả việc ngươi bị thương để ta cứu cũng là do ngươi tính toán. Ta thật không dám nghĩ điều gì mới là thật! Ngươi đi đi, coi như chúng ta chưa từng quen biết, ta thực sự hối hận vì đã gặp ngươi!"

Ta giật mình tỉnh giấc. Tầm nhìn dần rõ ràng, Lâu Túc Tuyết với đôi mắt đỏ ngầu đang dùng khăn lau mồ hôi lạnh trên trán ta.

"A Hoan, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi."

Ta chớp mắt, toàn thân rã rời. Khi tiếng ù tai biến mất, ta nghe thấy giọng Lâu Túc Tuyết khàn đặc mà trầm mặc: "A Hoan, kẻ đã làm hại ngươi, ta sẽ khiến chúng phải trả giá gấp nghìn lần!"

Tay hắn siết lấy cổ tay ta, không ngừng run rẩy, muốn nắm chặt nhưng lại kìm nén chỉ dám áp vào da thịt, khiến mu bàn tay và cánh tay nổi đầy gân xanh. Vùng da bị hắn giữ lấy nóng hổi đến giật mình.

 

 

back top