Không khí nháy mắt tĩnh lặng lại.
Sắc mặt Vệ Nhất và Vệ Nhị khẽ biến. Mặc cho ai cũng không thích mình bị lợi dụng, huống chi, vị Nhã công tử này, rõ ràng không phải là chủ dễ ở chung.
Đầu ngón tay Thiên Thư Ương hơi dùng sức ấn xuống mép ly, đón nhận ánh mắt của Nhã Thương Tuế, con ngươi trầm tĩnh rõ ràng phản chiếu bóng dáng đối phương.
“Nhã huynh, ngay từ đầu ta không hề dự đoán được Tần Khải sẽ nghĩ như vậy.”
“Phải không? Ngay từ đầu...” Nhã Thương Tuế đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt Thiên Thư Ương, hai tay mân mê cây kim trâm vốn cắm trên tóc, nhìn hắn từ trên cao: “Vậy là sau đó mới nghĩ tới?”
Ánh mắt Thiên Thư Ương dừng lại trên chiếc kim trâm kia: “... Sau đó, ta quả thật đã nghĩ tới. Tần Khải tự tiện vén màn xe, cảnh tượng hắn nhìn thấy, nhất định sẽ tự sinh ra phán đoán.”
Nhã Thương Tuế thần sắc thả lỏng, đôi mắt nghi hoặc: “Cảnh tượng nào?”
Hắn sao lại không biết ngoài Thiên Thư Ương giúp hắn vấn tóc ra, còn có cái tiếp xúc thân mật nào khác?
“...” Thiên Thư Ương mím môi: “Lúc đó Nhã huynh có lẽ ngủ quá say, từng nắm lấy cánh tay ta để che ánh sáng.”
Lời này vừa ra, Nhã Thương Tuế càng thêm nghi hoặc: “Cái này tính là thân mật tiếp xúc gì? Còn không bằng ngươi nhéo mặt ta?”
Đôi con ngươi màu xám ngập tràn sự hoài nghi.
“Khụ khụ!” Vệ Nhất và Vệ Nhị bên cạnh đột nhiên ho khan.
Thiên Thư Ương nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ: “Có lẽ là vấn đề thị giác, hắn nhìn lầm rồi.”
“Ta mặc kệ,” Nhã Thương Tuế không muốn truy cứu lúc đó đầu óc mình không tỉnh táo đã làm gì: “Ý là Điện hạ kỳ thật có thể ngăn cản hắn trở về tung tin đồn, nhưng vẫn mặc kệ hắn trở về, để mặc chuyện này xảy ra, đúng không?”
Nói thẳng ra, điều hắn bận tâm kỳ thật chính là Thiên Thư Ương rốt cuộc có lợi dụng hắn hay không.
Chuyện này liên quan đến thái độ hắn đối đãi với Thiên Thư Ương, rốt cuộc là đối tượng nhiệm vụ bình thường, hay là... một người bạn có thể thử kết giao.
Đối với người thường không liên quan gì đến hắn, hắn không để tâm việc người khác có lợi dụng hắn hay không, chỉ cần chọc tới hắn không vui, hắn có thể tùy thời làm người đó xui xẻo, thậm chí là g.i.ế.c c.h.ế.t hắn.
Chiếc kim trâm trong tay bị nắm chặt đến mức ẩn ẩn có xu thế bị bẻ gãy.
Thiên Thư Ương nhìn thấy làn da bên cạnh kim trâm hơi ửng hồng, bất đắc dĩ thở dài:
“Nhã huynh, quyền thế của ta không lớn như ngươi tưởng tượng, thân ở Bắc Tiêu, vả lại người của ông ngoại vẫn chưa tới, làm sao có thể hoàn toàn khống chế những lời đồn đại cách ngàn dặm?
Cảnh cáo hắn, hắn ngoài mặt đồng ý, quay đầu liền sẽ không để ta vào mắt. Mà g.i.ế.c hắn, cái giá phải trả quá lớn, là hành động không sáng suốt.”
“Lời đồn đại này, là điều ta đã đoán trước, nhưng cũng là điều ta khó có thể ngăn cản.”
“Nhã huynh chính là... rất mâu thuẫn việc bọn họ nhắc đến cả hai chúng ta cùng nhau sao?”
Lời này nói ra, Nhã Thương Tuế làm sao dám thật sự nói trái lương tâm?
“Được rồi, những tâm tư quanh co lòng vòng này của các ngươi, ta nghe đều mệt, cũng lười quản.”
Nhã Thương Tuế trở tay cắm kim trâm trở lại trên tóc, cười rạng rỡ: “Chỉ là Điện hạ, ta có thể nói rõ với ngươi, ta rất hẹp hòi, cũng rất thù dai, nếu ngươi chọc ta, ta sẽ không khách khí đâu ~”
Thiên Thư Ương đáp lại bằng một nụ cười: “Tự nhiên.”
Hắn đương nhiên biết, đây là một người khó hầu hạ. Nhưng đại đa số thời điểm, vẫn rất đáng yêu.
Nhã Thương Tuế nhàn nhã nằm trở lại nơi đón gió.
Thiên Thư Ương chuyển sự chú ý trở lại Vệ Nhất và Vệ Nhị, lại thấy hai người cũng xấu hổ cười cười.
Hắn bất đắc dĩ chuyển đề tài: “Không biết, chuyện xảy ra trên chuyến đi này của ta, ông ngoại đã điều tra rõ chưa?”
“Nói đến cái này, thuộc hạ liền tức giận!” Vệ Nhất chỉnh lại thần sắc: “Là Nhị điện hạ tránh mặt Hoàng hậu tự tiện tìm một số người giang hồ làm, rõ ràng Điện hạ đã không còn cản trở con đường của hắn, hắn vẫn muốn hạ sát thủ!”
Vệ Nhị: “Đúng vậy, nếu là Hoàng hậu biết được, nhất định sẽ không cho hắn động thủ, Hoàng hậu còn có tầm nhìn xa hơn hắn nhiều.”
Nhã Thương Tuế ngoài mặt nhắm mắt dưỡng thần, kỳ thật đang nghe lén, lúc này mới biết chân tướng việc Thiên Thư Ương gãy chân.
Rốt cuộc, phần giới thiệu nhân vật 519 cung cấp, nói thật, vô cùng đơn giản, không quá 300 chữ, nói rõ cho người làm nhiệm vụ rằng nhiệm vụ này là một cái hố, mối quan hệ giữa các nhân vật và thế lực liên quan đến đối tượng nhiệm vụ mơ hồ, trừ khi gặp một người vô cùng am hiểu về quyền mưu.
Mà rất không may, Nhã Thương Tuế tuy đã từng diễn phim cổ trang, nhưng kịch bản hắn nhận đều là những nhân vật thâm tình chỉ nghĩ đến yêu đương, không hiểu những chuyện quanh co trong triều đình này.
Cố tình 519, tên ngốc bạch ngọt này, còn chưa nhận thấy được sự bất thường.
Ai~ Nhã Thương Tuế nội tâm thở dài một tiếng.
Nghĩ lại, đầu óc Thiên Thư Ương này thông minh hơn nhiều, ông ngoại hắn cũng là một trợ lực lớn.
Hắn chỉ cần dựa theo lời nhắc nhở của 519, đè c.h.ế.t Tiêu Mạch Qua, không cho hắn cơ hội làm chuyện xấu, Thiên Thư Ương tự mình hẳn là có thể bình an vượt qua ở Bắc Tiêu, sau đó đá bay đám người hoàng đế kia.
Đúng lúc này, giọng Trản Tình truyền đến từ ngoài trướng: “Nhã công tử, Nhị vương tử phái người tới mời ngài đi uống vài ly.”
Chậc, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.
Nhã Thương Tuế thuận miệng đáp: “Đã biết, ta đi ngay.”
Đứng dậy, quay đầu lại nói với Thiên Thư Ương một tiếng: “Điện hạ, ta ra ngoài một chuyến, các ngươi cứ trò chuyện.”
Thiên Thư Ương nhìn bóng dáng hắn sắp rời đi, vẫn nhịn không được buột miệng thốt ra: “Nhã huynh, chú ý an toàn.”
Bước chân Nhã Thương Tuế dừng lại một chút, quay đầu lại cười nói: “Điện hạ, không cần lo lắng, ta cũng không phải là người thường đâu ~”
