Trọng Sinh, Mỹ Nhân Ốm Yếu Được Đại Gia Hào Môn Nuông Chiều

Chương 17

Chỉ tiếc là trước đây Lâm Tự Bạch quá an phận, mãi đến giờ cậu mới thay đổi, không thể để xảy ra chuyện được nữa.

Vì thế ông tiếp tục nói: “Nhưng mà Tiểu Tự à, cậu không thể đi theo con đường bao dưỡng đó đâu.”

Lâm Tự Bạch:?

Đang lúc cậu thấy Vương Lâm Hải hiểu lầm, thì thấy Cố Yến Kinh bước ra từ phòng tắm. Rõ ràng Cố Yến Kinh cũng nghe thấy những lời này của Vương Lâm Hải. Nghe vậy, anh nhướn mày, bước về phía Lâm Tự Bạch.

Lâm Tự Bạch vội vàng giải thích: “Lão Vương, không phải bao nuôi, là kết hôn thật. Hơn nữa, anh ấy đối với tôi rất tốt, là một người vô cùng tốt.”

Trước mặt đương sự mà nói tốt về đương sự, Lâm Tự Bạch cảm thấy mình làm được.

Vương Lâm Hải lại không tin, thậm chí đưa ra suy đoán: “Không bao nuôi mà là kết hôn sao? Không phải là một ông chú đấy chứ?”

Đàn ông lớn tuổi thường thích cưới người trẻ tuổi. Ví dụ như Cố Kinh Nghiệp, kết hôn phải làm thủ tục phân chia tài sản trước, sau khi ly hôn Hoàng Lị sẽ không có được một xu nào.

Vương Lâm Hải cũng không yên tâm dặn dò Lâm Tự Bạch: “Tiểu Tự, cậu còn nhỏ, không hiểu gì về mấy người giàu có này đâu, ngàn vạn lần đừng để bị lừa. Loại đại gia này chỉ chơi bời thôi, hiện tại cậu trẻ đẹp, chờ cậu lớn tuổi hơn, nhan sắc không còn nữa, liệu anh ta có còn thích cậu không?”

“Tiểu Tự, cậu là một đứa trẻ ngoan. Hiện tại điều quan trọng nhất là sự nghiệp. Chỉ có sự nghiệp thành công mình mới có thể đứng vững.”

Lâm Tự Bạch biết ông cũng có ý tốt, gật đầu: “Không cần lo lắng đâu Lão Vương, kết hôn cũng không ảnh hưởng đến tôi đâu.”

“Cậu nghe lời tôi...” Vương Lâm Hải còn muốn nói gì đó nữa.

Thì thấy Cố Yến Kinh bước tới, cầm lấy điện thoại từ tay Lâm Tự Bạch.

Vương Lâm Hải trơ mắt nhìn màn hình xuất hiện một khuôn mặt đàn ông với ánh mắt lạnh lùng, đầy uy lực. Gương mặt đạt chuẩn tỉ lệ vàng, đường nét lập thể, là kiểu tuấn mỹ có tính công kích.

Người này quả thực có thể sánh ngang nhan sắc với Lâm Tự Bạch, nhưng hai người lại mang phong cách khác nhau, đều khiến người ta phải cảm thán về vẻ ngoài xuất chúng.

Vương Lâm Hải nhìn thẳng Lâm Tự Bạch thì có thể nói không ngừng, nhưng nhìn thấy Cố Yến Kinh đột nhiên lúng túng.

Người kia là ai vậy, sao đột nhiên lại giật điện thoại của Lâm Tự Bạch?

Thì thấy Cố Yến Kinh cầm điện thoại nói với Vương Lâm Hải: “Không cần lo lắng, quản lý Vương, việc kết hôn tôi đã suy xét nghiêm túc rồi, và tôi cũng sẽ luôn yêu thương, trân trọng Tiểu Ngư.”

“Còn về chuyện ông chú,” Cố Yến Kinh dừng lại một chút, nói với Vương Lâm Hải: “Tôi nghĩ tôi vẫn chưa đến mức phải dùng từ già thế đâu.”

30 tuổi, đang độ tuổi lập nghiệp, dù có xét thế nào cũng không thể dùng từ già được.

Nghe Cố Yến Kinh nói, đôi mắt Vương Lâm Hải trợn tròn. Hắn, hắn, hắn... hắn chính là đối tượng kết hôn của Lâm Tự Bạch ư?

Mặc áo ngủ, mặt còn vương nước vì vừa tắm xong, 11 giờ đêm vẫn ở cùng phòng với Lâm Tự Bạch. Vương Lâm Hải vừa nghĩ, thì đúng là như vậy.

Cái cách nói chuyện, diện mạo của anh ta, thực sự không giống với loại người mà ông vừa nói.

Nhưng dù là vậy, Vương Lâm Hải vẫn căng da đầu nói: “Cậu nói yêu thương thì là yêu thương à, ai biết có phải chỉ là nói suông không.”

Cố Yến Kinh lắc đầu, nói với ông ta: “Tôi không làm thủ tục phân chia tài sản với Tiểu Ngư. Nếu nhất định phải đưa ra một định nghĩa, thì một nửa tài sản của tôi đều là của cậu ấy, cho nên ông không cần lo lắng về những chuyện đó.”

“Tôi là Cố Yến Kinh của tập đoàn Cố Thị, trên mạng có thông tin, ông có thể tra cứu.”

Cố Yến Kinh nói chuyện rất rành mạch, có lẽ vì quen làm người ở vị trí cao, ngoại trừ đối với Lâm Tự Bạch, khi nói chuyện với người khác luôn có một cảm giác ra lệnh rõ rệt.

Và Vương Lâm Hải vừa nghe, liền vô thức gật đầu: “Vâng, tôi hiểu rồi.”

Khí thế nói chuyện đã thấp đi vài phần so với trước.

Cố Yến Kinh nghe ông ta nói vậy, nói thêm một câu: “Quản lý Vương, bây giờ đã muộn rồi, sau này nếu có chuyện gì về công việc, tôi hy vọng ông có thể liên hệ với Tiểu Ngư trong giờ làm việc, không cần gọi vào lúc khuya như vậy nữa.”

Vương Lâm Hải vừa nghe, theo bản năng cúi đầu khom lưng: “Vâng vâng, tôi biết rồi ông chủ.”

“Ừm, vậy nhé.” Nói xong, Cố Yến Kinh cúp điện thoại.

Cho đến khi điện thoại ngắt kết nối, chỉ còn lại tiếng tút tút truyền đến, Vương Lâm Hải ném điện thoại, lẩm bẩm:

“Chuyện gì vậy chứ, sao lại dễ dàng bị anh ta cuốn theo như thế?”

Giống như đang đối thoại với cấp trên vậy.

Nói đến Cố Yến Kinh, cái tên này sao nghe quen tai quá. Vương Lâm Hải lên mạng gõ mấy chữ này, khi mấy chữ Chủ tịch tập đoàn Cố Thị hiện ra, ông lập tức mở to mắt.

Tóm tắt trên Bách Khoa:

Cố Yến Kinh

30 tuổi

Đã kết hôn

Tài sản hiện có: Trăm tỷ +

Trăm tỷ!!

Vừa rồi nói gì ấy nhỉ, Lâm Tự Bạch sở hữu một nửa tài sản... Giàu có đến mức này, thảo nào trước đây lại an phận như vậy.

Vương Lâm Hải tìm kiếm video trên mạng. Tuy nhiên, thông tin Cố Yến Kinh để lại trên mạng rất ít. Vương Lâm Hải tìm một lúc, cuối cùng cũng tìm được một bản tin phỏng vấn kinh tế tài chính gần đây.

Đó là video của mấy năm trước. Ông nhìn người trong video, khí chất lạnh lùng và sắc bén, khiến người ta rợn người. Mặc dù người đàn ông đó giống hệt Cố Yến Kinh ông ta nhìn thấy hôm nay, nhưng Cố Yến Kinh của hiện tại dường như đã nhu hòa hơn so với mấy năm trước.

Đặc biệt là khi nhắc đến Lâm Tự Bạch, Vương Lâm Hải luôn cảm thấy có thể nhìn thấy một chút ánh mắt dịu dàng từ anh ấy.

Có lẽ đây thật sự là một cuộc hôn nhân tốt đẹp, Vương Lâm Hải nghĩ.

Lâm Tự Bạch nghe Cố Yến Kinh nói, sững sờ hồi lâu. Cậu hỏi Cố Yến Kinh:

“Thúc thúc, anh không làm thỏa thuận chia tài sản trước hôn nhân sao?”

Người giàu có càng quan tâm đến việc phân chia tài sản trước hôn nhân.

Kiếp trước, trạng thái của Lâm Tự Bạch không tốt, không để ý nhiều như vậy, cứ mơ mơ màng màng mà kết hôn.

“Ừm.” Cố Yến Kinh có vẻ không hiểu những lời cậu nói: “Tại sao lại phải phân chia?”

“Nếu đã kết hôn, của anh chính là của em, không cần phải phân biệt rõ ràng như vậy.”

Nếu Lâm Tự Bạch thực sự yêu cầu, Cố Yến Kinh thậm chí có thể đưa hết cổ phần của mình cho cậu. Anh muốn cậu được sống tốt hơn.

“Ra là vậy à.” Lâm Tự Bạch có chút thổn thức. Sống lại một lần nữa, cậu mới biết chuyện này.

Kiếp trước, cậu chưa từng nghiêm túc tìm hiểu Cố Yến Kinh, căn bản không quan tâm đến lễ cưới, vì thế cũng sẽ không biết chuyện này.

Nhưng giờ đây, Lâm Tự Bạch đột nhiên ý thức được, Cố Yến Kinh ngay từ đầu đã nghiêm túc đối đãi với cuộc hôn nhân này.

Chỉ là vì sao? Vì sao Cố Yến Kinh lại đối xử tốt với cậu như vậy?

Trước đây họ đã từng gặp nhau chưa? Nhưng nếu đã gặp, Cậu nhất định phải có ấn tượng sâu sắc với Cố Yến Kinh chứ.

“Thúc thúc, trước kia có phải em đã cứu mạng anh không?”

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Trong lòng Cố Yến Kinh giật mình, cho rằng Lâm Tự Bạch nhớ lại điều gì đó.

Khi anh chuẩn bị nói sang chuyện khác, chỉ nghe Lâm Tự Bạch nói tiếp:

“Nếu không thì làm sao thúc thúc có thể tốt với em như vậy được chứ.”

Cố Yến Kinh xoa đầu Lâm Tự Bạch: “Tiểu Ngư suy nghĩ nhiều như vậy sao?”

“Vâng.” Lâm Tự Bạch quả thực hay suy nghĩ lung tung.

“Chúng ta là vợ chồng, đây vốn dĩ là điều nên làm.” Lâm Tự Bạch nghe Cố Yến Kinh nói như vậy.

Thật ra đối với Cố Yến Kinh mà nói, trên thế giới không có việc gì quan trọng hơn việc khiến Lâm Tự Bạch được sống vui vẻ.

Tiểu Ngư là chú cá nhỏ tự do nhất, đáng lẽ phải được tự do tự tại bơi lội, chứ không nên bị giới hạn trong một góc trời nhỏ bé, bị người nhà họ Lâm hành hạ.

Sau chuyện đó vài ngày, gia đình Vương Lâm Hải đột nhiên xảy ra chuyện, ông xin nghỉ về quê.

Lâm Tự Bạch được công ty phân công một người quản lý tạm thời để lo công việc.

Lần trước Lâm Tự Bạch đã gây được tiếng vang lớn trong buổi tiệc, lần này công ty quả thực không bỏ qua cậu nữa, còn biết cử người quản lý tạm thời cho cậu.

Nhưng người quản lý mới không hiểu rõ cậu, có lẽ cũng sẽ không phân bổ công việc gì.

Lâm Tự Bạch vốn nghĩ trong khoảng thời gian này mình sẽ không có việc gì làm, ai ngờ lại được công ty thông báo rằng cậu đã giành được một cơ hội đại sứ thương hiệu lớn.

[ Có Cá ]: Đại sứ thương hiệu sao?

 

 

back top