Cuối cùng, tôi vẫn không thể chống lại số phận.
Cũng thật trùng hợp, đúng vào ngày sinh nhật Lâm Chu Niên, tôi bỗng cảm thấy có chút sức lực.
Tôi bảo anh ta đi mua một chiếc bánh kem nhỏ, cắm nến lên.
Ngọn lửa vàng ấm áp nhảy múa trong phòng bệnh, tôi tựa vào vai anh ta, khe khẽ hát bài chúc mừng sinh nhật.
Lông mi anh ta rung động trong ánh nến, như cánh bướm đậu trên cánh hoa.
Khi ước nguyện, anh ta nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, như muốn truyền tất cả hơi ấm cho tôi.
Đêm đó tôi ôm anh ta ngủ, giống như cái cách chúng tôi chen chúc trên chiếc giường gấp trong căn phòng trọ.
Nhịp tim anh ta áp vào lồng n.g.ự.c gầy guộc của tôi, từng tiếng, vẫn vững vàng như xưa.
Tôi chìm vào giấc ngủ mê man vào sáng sớm ngày hôm sau, cảnh cuối cùng tôi thấy, là tuyết đầu mùa rơi lả tả ngoài cửa sổ.
Từng bông tuyết rơi xuống, bao phủ con đường chúng tôi đã đi qua.
Người nằm dưới bùn hồn phách tiêu tan, tôi sống giữa nhân gian tuyết phủ đầy đầu.
