TRONG BỤNG BETA BỊ GHẺ LẠNH LÀ BẢO BỐI CỦA ĐỈNH CẤP ALPHA

Chương 36: Giấc Mơ Thành Sự Thật

Bạn trai—

Trong lòng Văn Túc Thời ngẩn ra, nhưng vẻ mặt anh ta vẫn duy trì sự bình tĩnh: “Bạn trai là ai?”

Khương Thư Ngọc nhìn khóe môi Văn Túc Thời sắp không thể kìm nén được, không nhịn được bật cười.

Lòng bàn tay anh dừng trên môi Văn Túc Thời, ghé sát vào thì thầm: “Đương nhiên là một Alpha tên Văn Túc Thời rồi.”

Lời anh vừa dứt, toàn thân anh đã bị Văn Túc Thời đè xuống. Văn Túc Thời vùi đầu vào cổ Khương Thư Ngọc, làm anh hơi ngứa: “Ngứa… ngoan nào!”

“Thư Ngọc.”

Giọng Văn Túc Thời đã khàn đặc. Anh ta đặt tay lên thắt lưng Khương Thư Ngọc, thở dài: “Có phản ứng.”

Khương Thư Ngọc hơi ngẩng đầu, anh thì thầm: “Bác sĩ nói, ít nhất phải sau ba tháng mới được.”

Văn Túc Thời che mặt, bất lực nói: “Em nói thế, anh cảm thấy mình thật sự như—”

“Không nói nữa.” Khương Thư Ngọc bịt môi Văn Túc Thời.

Anh hỏi: “Đêm hôm đó anh thật sự biết là em sao?”

Văn Túc Thời ngước mắt lên, nghiêm túc nói: “Biết. Tuy anh bị người ta hạ thuốc, nhưng ý thức anh vẫn tỉnh táo.”

“Ngày đó em phủ nhận, nói chúng ta đêm đó không gặp nhau, anh tin.” Văn Túc Thời nắm tay Khương Thư Ngọc, vuốt ve.

Khương Thư Ngọc “Ừm” một tiếng, nghi hoặc: “Vì sao?”

Văn Túc Thời hôn nhẹ môi Khương Thư Ngọc: “Anh xem đêm hôm đó là một giấc mơ.”

“Giấc mơ?”

Khương Thư Ngọc đối diện với đôi mắt Văn Túc Thời, anh hít sâu: “Giấc mơ… đã trở thành sự thật.”

Văn Túc Thời ánh mắt ôn nhu: “Đúng vậy, đã trở thành sự thật. Giống như một giấc mơ vậy.”

________________________________________

Cuối tuần đến. Ngày họ xuất phát là một ngày đẹp trời. Văn Túc Thời thấy mắt Khương Thư Ngọc sắp không mở nổi, liền nói: “Em mệt thì ngủ một lát.”

Văn Túc Thời cài dây an toàn cho Khương Thư Ngọc.

Địa điểm tụ họp là một thị trấn du lịch nhỏ. Khương Thư Ngọc và Văn Túc Thời tự lái xe đến.

Khương Thư Ngọc nghe tiếng hướng dẫn càng thêm muốn ngủ, sắc mặt tiều tụy: “Anh có buồn ngủ không?”

“Không buồn ngủ.” Văn Túc Thời xoa tay Khương Thư Ngọc, bật điều hòa ấm hơn: “Em còn muốn nôn không?”

Khương Thư Ngọc lắc đầu: “Không muốn nôn nhưng em cũng không đói.”

“Anh mua một ít bánh mì và sữa bò. Chờ em đói thì ăn.” Văn Túc Thời vén tóc Khương Thư Ngọc, giọng mềm nhẹ: “Ngủ đi, đến nơi anh gọi em.”

Khương Thư Ngọc gật đầu và thiếp đi.

Anh tỉnh lại sau hơn nửa quãng đường: “Đến đâu rồi?”

Văn Túc Thời đưa hộp sữa bò cho Khương Thư Ngọc: “Còn khoảng hai mươi phút nữa là tới.”

Khương Thư Ngọc trầm mặc vài giây: “Anh ăn cơm chưa?”

Văn Túc Thời nhanh chóng liếc nhìn Khương Thư Ngọc: “Ăn rồi. Em có muốn ăn một chút không?”

“Muốn.” Khương Thư Ngọc tự mình lấy túi bánh mì ra. “Người ngủ đến đần luôn rồi.”

Văn Túc Thời cười, giảm tốc độ và dừng xe gần điểm đến: “Xuống xe thôi.”

“Được.” Khương Thư Ngọc xuống xe. Văn Túc Thời đeo ba lô, rồi quàng khăn quàng cổ cho anh: “Bánh mì đưa anh, sữa bò uống hết.”

Văn Túc Thời nắm tay Khương Thư Ngọc đi về phía trước, gặp Hứa Tửu và Thích Vụ đang đợi.

“Thư Ngọc!” Hứa Tửu hớn hở xông đến: “Tớ nói cho cậu biết, thị trấn này chơi vui lắm. Nghe nói ở đây có một quán ăn Đồng Quê đặc biệt ngon.” Hắn gật đầu chào Văn Túc Thời, rồi kéo Khương Thư Ngọc đi dạo.

Thích Vụ đi đến trước mặt Văn Túc Thời: “Văn Tổng, đi với tôi, khách sạn ở phía trước.”

Văn Túc Thời gật đầu: “Không cần gọi Văn Tổng, gọi anh là được.”

“Vâng, anh.” Thích Vụ cười nhẹ: “Cảm ơn anh hai hôm trước đã giúp Thích gia một tay.”

Văn Túc Thời: “Chuyện nhỏ thôi. Bạn trai cậu rất dễ mến.”

Hứa Tửu thì thầm với Khương Thư Ngọc: “Tớ vừa thấy có một cuộc thi này, tớ định tham gia.”

Khương Thư Ngọc nhìn Hứa Tửu: “Cuộc thi gì?”

Hứa Tửu thần thần bí bí nói: “Thi bắt gà.”

Khương Thư Ngọc: “…”

Hứa Tửu đang chờ đợi phản ứng thì đột nhiên thấy thần sắc Khương Thư Ngọc lạnh đi.

Hắn hoang mang quay đầu lại, vừa lúc đối diện với vẻ mặt âm trầm của Dịch Nhất.

Dịch Nhất đứng một mình trơ trọi, gầy đi rất nhiều, nhếch môi nói: “Lâu rồi không gặp.”

“Người bạn thân yêu của tôi.”

 

 

 

back top