Bọn họ ăn uống no đủ sau liền chạy đến hội trường diễn thuyết tham gia diễn thuyết.
Bên trong không ít chỗ ngồi đều là trống không, bọn họ dựa theo tài liệu cố vấn lớp đưa tìm được vị trí lớp mình ngồi xuống.
Chỗ họ ngồi tương đối phía trước, cho nên hàng ghế phía trước chính là vị trí của lớp khác.
Khương Thư Ngọc bữa cơm này ăn rất thoải mái. Anh sờ sờ bụng nhỏ, cẩn thận cảm thụ một chút, cũng không có lại cảm giác được loại đau đớn trĩu nặng buổi chiều đó.
Anh thở ra một hơi, vừa mới chuẩn bị nghe Hứa Tửu nói chuyện thì liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc khác.
“Dịch Nhất, mau tới!”
Là Khương Trình.
Khương Thư Ngọc không nhúc nhích.
Đáy mắt anh xẹt qua một tia khoái cảm, giờ phút này thập phần chờ mong biểu cảm của đối phương khi thấy anh là bộ dáng gì.
Dịch Nhất đều sắp bị Khương Trình làm phiền chết. Sắc mặt hắn âm trầm đi không ít, lại vẫn là phải hồi đáp mỗi câu của đối phương: “Chúng ta nói nhỏ chút…”
Giọng hắn ngừng lại, ánh mắt gắt gao dừng lại trên một bóng dáng quen thuộc. Dịch Nhất nhíu mày, liền Khương Trình cũng mặc kệ trực tiếp liền chạy chậm qua: “Cậu là…”
Dịch Nhất thấy rõ ràng mặt người kia sau trên mặt chỉ còn lại không thể tin. Hắn thiếu chút nữa liền thất thố: “Khương Thư Ngọc! Sao cậu lại ở chỗ này?”
Khương Thư Ngọc ngước mắt lướt qua, anh hỏi khinh phiêu phiêu: “Tôi vì sao không thể ở chỗ này?”
Khương Trình cũng theo lại đây, thấy là Khương Thư Ngọc sau sợ tới mức lùi về sau mấy bước, hắn vẻ mặt không tin: “Mày không phải ở H đại sao?”
“Không đúng, mày cũng bị ba tao đưa vào sao?”
Khương Thư Ngọc vẻ mặt vô ngữ: “Tôi tự mình thi đậu.”
Khương Trình vẫn là không tin, hắn có một loại phẫn nộ bị phản bội, trực tiếp tiến lên liền muốn kéo Khương Thư Ngọc đi: “Mày đi ra ngoài với tao!”
“Cút.”
Khương Thư Ngọc trực tiếp hất bay tay Khương Trình. Anh chán ghét hất tay xuống: “Làm cái gì điên.”
Hứa Tửu cũng thấy không ổn rồi, hắn đứng lên nhìn hai người: “Các cậu là ai vậy, ở chỗ này lôi lôi kéo kéo, có bệnh thì đi trị, đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ.”
“Mày là ai?” Khương Trình hoàn toàn đã không còn lý trí, hắn gân cổ nói: “Mày có biết tao là ai không, tao là anh nó!”
Hứa Tửu cúi đầu nhìn về phía Khương Thư Ngọc: “Hắn có phải không?”
Khương Thư Ngọc vô tội lắc đầu: “Tôi không quen biết.”
“Nghe thấy không, cậu ấy nói không quen biết.” Hứa Tửu hai tay chống nạnh, căn bản là không sợ Khương Trình: “Cậu mà còn nói lung tung loạn động tay, tớ liền phải kêu bảo an mời cậu ra ngoài.”
“Mày…”
“Đừng nói nữa!” Dịch Nhất kịp thời giữ chặt Khương Trình nhưng ánh mắt hắn lại vẫn luôn dừng lại trên người Khương Thư Ngọc.
Hắn dùng sức kéo Khương Trình, “Ngồi xuống trước, chuyện này lát nữa nói sau.”
Khương Trình nghe vậy thoáng khôi phục một chút lý trí. Hắn nhìn quanh bốn phía, phát hiện rất nhiều ánh mắt đều dừng lại ở bên bọn họ, thậm chí nhóm cố vấn lớp cũng vẫn luôn đang nhìn bọn họ.
“Khương Thư Ngọc, mày đợi đấy cho tao!” Khương Trình nói xong câu này liền kéo Dịch Nhất ngồi xuống vị trí lớp mình.
Khương Thư Ngọc cũng không muốn để ý Khương Trình, nhưng Hứa Tửu trực tiếp đấu lại: “Đợi thì đợi, ai sợ các cậu chứ.”
Khương Thư Ngọc có chút cảm động, anh kéo góc áo Hứa Tửu một chút, chân thành nói lời cảm tạ: “Cảm ơn cậu giúp tôi nói chuyện.”
“Này cảm ơn cái gì chứ, hai người kia vừa thấy liền không phải cái gì thứ tốt. Nếu là bọn họ tìm cậu phiền toái, cậu trực tiếp tìm tớ là được, tớ không sợ bọn họ.”
Hứa Tửu phẫn nộ ngồi xuống. Thích Vụ thấy thế trấn an xoa xoa đầu hắn: “Đừng nóng giận, không đáng.”
“Hừ.”
Hứa Tửu khoanh tay trước n.g.ự.c hừ lạnh một tiếng, bất quá cảm xúc của hắn tới nhanh tán đi cũng nhanh, lập tức lại có thể cùng Khương Thư Ngọc nói chuyện đề tài khác.
Ánh mắt Khương Thư Ngọc cũng trở nên ôn nhu hơn rất nhiều. Một mình một người ở thành phố khác, gặp được người như Hứa Tửu quá khó được.
“Các bạn học, buổi tối tốt lành!”
Buổi diễn thuyết chẳng được bao lâu liền bắt đầu. Đầu tiên là lãnh đạo lên đài nói vài câu khách sáo một chút, sau đó mới tuyên bố: “Hôm nay là học trưởng của các em tới cùng các em nói chuyện, vị học trưởng này thành tích rất tốt, sự nghiệp làm cũng rất đẹp, hy vọng các bạn học có thể nghiêm túc nghe, nghiêm túc suy nghĩ.”
Dưới đài giờ phút này vang lên tiếng vỗ tay. Khương Thư Ngọc cũng nâng tay vỗ. Anh còn rất chờ mong sẽ là ai.
Chỉ là chờ anh thấy rõ ràng là ai sau liền cười không nổi. Người đi lên đài rõ ràng chính là Văn Túc Thời. Alpha giờ này không ở công ty làm việc mà tới trường học làm chuyên gia tâm lý truyền cảm hứng sao?
Bất quá Khương Thư Ngọc quay đầu suy nghĩ cũng rất hợp lý. Văn Túc Thời xác thật rất phù hợp với lời lãnh đạo nói về thành tích và sự nghiệp tốt nghiệp.
Alpha trên đài khí phách hăng hái, lời nói giữa chừng đều là ổn trọng. Beta dưới đài đứng ngồi không yên, nghĩ lấy cớ gì rời khỏi hội trường diễn thuyết.
Hiện tại đụng phải Văn Túc Thời cũng quá sớm đi… Anh còn chưa nghĩ kỹ phải nói gì với đối phương về việc tại sao lại tới B đại.
Cũng chưa nghĩ kỹ phải giải thích gì để lừa anh ta.
Văn Túc Thời đối mặt với loại cảnh tượng này đã thấy nhiều không trách.
Trường học có sự kiện lớn gì liền sẽ gọi anh ta qua diễn thuyết một phen.
Alpha nói dối mà mắt không chớp, trong lòng lại nghĩ Khương Thư Ngọc đang làm cái gì?
Cũng không biết Khương Thư Ngọc ở trường học mới cảm thụ thế nào, còn thích ứng được không.
Đối phương chỉ gửi cho anh ta một tin 【 Tới rồi 】, sau đó không còn tin tức nào khác.
Văn Túc Thời muốn dò hỏi nhưng sợ Khương Thư Ngọc cảm thấy không thoải mái, chỉ đành mạnh mẽ kiềm chế sự nôn nóng trong lòng, tính toán chờ diễn thuyết sau khi kết thúc thì nhắn tin dò hỏi một chút.
“… Tôi vừa mới nói mọi người cứ coi như nghe một câu chuyện xưa là tốt rồi. Hy vọng các học đệ học muội có thể có một bốn năm vui vẻ ở B đại. Được—”
Văn Túc Thời đột nhiên dừng lại. Ánh mắt anh ta quét thấy một bóng hình quen thuộc. Alpha hơi nheo mắt, tim đập đột nhiên nhanh hơn, thanh âm cũng không tự chủ tăng tốc:
“Được, hôm nay liền kết thúc ở chỗ này đi. Mọi người lúc trở về phải cẩn thận, ngủ ngon các vị.”
Anh ta nói xong lúc sau trực tiếp liền đi về phía hậu đài, bước chân không mang theo một chút do dự.
Khương Thư Ngọc cảm giác Văn Túc Thời đã phát hiện ra anh. Anh nhanh chóng đứng lên có chút sốt ruột kéo Hứa Tửu: “Chúng ta mau về ký túc xá, tớ nhớ ra tớ còn có chuyện chưa làm…”
“Từ từ!”
Beta lời nói dừng lại. Anh quay đầu nhìn qua, Văn Túc Thời liền đứng ở vị trí mấy bậc thang phía dưới.
Alpha nhìn anh, đáy mắt là sự vui mừng ngăn không được, nhưng ngữ khí lại rất nhẹ rất nhẹ: “Cậu đã đến rồi—”
“Khương Thư Ngọc, chúng ta lại gặp mặt.”
