Văn Túc Thời ngồi ở ghế lái, một cánh tay đặt trên cửa sổ xe. Alpha mang kính râm, nhưng lúc này lại hơi kéo kính râm xuống một chút, Khương Thư Ngọc thấy rõ đối phương nhướng mày về phía mình.
Khiêu khích, đây hoàn toàn chính là khiêu khích.
“Đi lên phía trước một chút.”
Văn Túc Thời đeo kính râm chỉnh tề, một chân đạp ga liền chậm rãi lái xe đi lên phía trước. Khương Thư Ngọc liếc qua Khương Cừu vẫn đang ngồi trong quán cà phê.
Anh cười lạnh một tiếng, sau đó cất bước đi về phía trước.
“Lên xe.” Văn Túc Thời thấy khoảng cách vừa phải thì dừng lại. Cả hai đều rõ ràng hiện tại truyền ra tai tiếng gì cũng không phải chuyện tốt, đặc biệt là đối với Khương Thư Ngọc: “Dẫn cậu đi ăn cơm.”
Khương Thư Ngọc mở cửa ghế phụ ngồi vào. Anh thắt dây an toàn, ngồi ổn sau lập tức liền hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Văn Túc Thời nghiêng đầu về phía Khương Thư Ngọc nháy mắt một cái, hiển nhiên thập phần đắc ý: “Tôi vẫn là không yên tâm, cho nên vẫn là nghĩ đến đây một chuyến. Tối tôi liền đi rồi.”
Quy trình như vậy giống y hệt đêm Khương Thư Ngọc mới ra khỏi đồn cảnh sát.
Khương Thư Ngọc cười khẽ một tiếng, anh hai tay nắm chặt dây an toàn, sau đó nhẹ giọng nói: “Trên đường về chú ý an toàn.”
“Tôi còn chưa đi đâu.” Văn Túc Thời lên án Khương Thư Ngọc. Anh lái xe đi vào một nhà hàng có tính riêng tư cực kỳ tốt: “Nhà hàng này hương vị không tồi, tính riêng tư cũng ổn, không cần lo lắng bị người phát hiện.”
Lúc Văn Túc Thời xuống xe còn mang mũ lên, sợ bị người nhận ra. Khương Thư Ngọc thấy bộ dạng cải trang này của anh ta liền nhìn liên tiếp vài lần: “Anh đây là…?”
Alpha cực kỳ bình tĩnh: “Không có cách nào, nhân khí quá cao.”
Khương Thư Ngọc bị chọc cười, anh đi theo sau lưng Văn Túc Thời, tùy ý đối phương dẫn mình lên lầu tìm phòng riêng.
Nhà hàng này quả thật rất nhã tĩnh, đi vào cơ bản không có tiếng động gì, hơn nữa trang hoàng cũng rất tốt.
Ánh mắt anh nhìn ngó khắp nơi, bất quá rất nhanh Văn Túc Thời liền đưa anh tới một gian phòng riêng.
Không gian nơi này đặc biệt lớn, bên trong các loại đồ vật đều có, ngay cả phòng tắm, suối nước nóng nhân tạo đều được chuẩn bị.
Sợ là trừ giường ra thì nơi này đều có thể thỏa mãn. Khương Thư Ngọc không tiếng động cảm thán một chút.
Cho dù đã trải qua nhiều chuyện như vậy, anh vẫn bị sự ngang tàng của kẻ có tiền làm cho khiếp sợ.
Văn Túc Thời kéo ghế dựa cho Khương Thư Ngọc, trực tiếp bảo phục vụ sinh lên đồ ăn. Lúc anh ta đến cũng đã đặt sẵn các món: “Tôi đã đặt một ít đồ ăn. Nếu trên này có món cậu thích ăn thì thêm vào.”
Anh ta đưa menu điện tử cho Khương Thư Ngọc: “Tôi cũng không rõ lắm khẩu vị hiện tại của cậu có thật sự thay đổi lớn không.”
Khương Thư Ngọc nhanh chóng nhìn lướt qua, cơ bản tất cả đều là món anh thích ăn. Văn Túc Thời nhớ không lầm, anh kỳ thật cũng không có thay đổi…
“Mấy món này là đủ rồi.”
Khương Thư Ngọc buông menu trong tay, hít hít mũi, suy nghĩ nửa ngày vẫn nói: “Hôm nay vẫn là rất cảm ơn anh giúp tôi ra mặt, sắp khai giảng rồi, cũng không cần còn như vậy phiền phức.”
Tâm trạng Văn Túc Thời vốn dĩ không tệ lắm, nghe được lời này lập tức liền sụp đổ. Anh ta nhíu mày: “Không phiền phức.”
Khương Thư Ngọc không lên tiếng, anh tự rót cho mình một ly nước, ánh mắt thỉnh thoảng liền dừng lại trên người Văn Túc Thời.
Anh có rất nhiều lời muốn nói, lại có rất nhiều lời không thể nói.
Beta căn bản không nghĩ che giấu hành động của mình, cho nên Văn Túc Thời hoàn toàn có thể cảm giác được đối phương đang làm cái gì.
Anh ta nắm chặt tay, nhịn nửa ngày vẫn quay đầu nhìn về phía Khương Thư Ngọc: “Cậu muốn nói cái gì thì trực tiếp hỏi.”
“Cái gì cũng không muốn nói.”
Khương Thư Ngọc bưng ly nước, anh khí định thần nhàn nhấp một ngụm nước: “Tôi chỉ là đói bụng.”
Văn Túc Thời: “……”
Anh ta trực tiếp bị chọc cười. Ngồi thẳng sau cũng tự rót cho mình một ly trà: “Cậu không nói, tôi nói.”
“Đồ đạc cậu đi H đại đã chuẩn bị xong chưa?”
Khương Thư Ngọc gật đầu: “Rồi.”
Văn Túc Thời hài lòng: “Tiền đâu, trên người có tiền không?”
Khương Thư Ngọc lại gật đầu: “Có.”
Văn Túc Thời nhẹ nhàng thở ra: “Được, lát nữa tôi tìm người đưa cậu đi qua đó, trước xem điều kiện chỗ ở bên kia thế nào.”
“Được…”
Khương Thư Ngọc vừa nói ra một chữ liền phản ứng lại không thích hợp. Anh theo bản năng muốn đồng ý, Beta lần này rốt cuộc quay đầu nhìn Văn Túc Thời: “Không được!”
Văn Túc Thời khó hiểu: “Vì sao? Kỳ học đầu tiên cần chuẩn bị đồ vật quá nhiều, cậu không thể cái gì cũng mua tại chỗ được chứ? Khả năng làm cả ngày cũng không xong đâu, hơn nữa cho dù cậu chuẩn bị xong, chẳng lẽ muốn ngàn dặm xa xôi tự mình cõng qua đó sao?”
“Tôi có thể gửi qua bưu điện mà.”
Khương Thư Ngọc dùng ánh mắt xem kẻ ngốc nhìn Văn Túc Thời: “Lại không được tôi kêu người chạy việc giúp tôi cũng được, tôi cũng sẽ không tiếc kiệm những khoản tiền này.”
Văn Túc Thời vẫn là không buông tha: “Người bên cạnh tôi ai nấy…”
“Văn Túc Thời!”
Khương Thư Ngọc bắt đầu gọi tên đầy đủ của Alpha. Anh nhíu mày nhìn chằm chằm Văn Túc Thời: “Tôi đây là đang thông báo với anh, không cần can thiệp cuộc sống của tôi, anh vượt rào rồi.”
Alpha ngẩn ra, giây tiếp theo liền nghe thấy Khương Thư Ngọc nói tiếp: “Còn có, tôi cho rằng đây là biểu hiện anh cực kỳ không tôn trọng ý tưởng của tôi. Tôi hiện tại rất cảm ơn anh, theo lý mà nói tôi hẳn là mời anh ăn một bữa cơm.”
Miệng Văn Túc Thời nhanh hơn đầu óc xoay chuyển: “Không cần mời.”
Khương Thư Ngọc: “……”
Văn Túc Thời vừa mới nói xong liền hối hận. Văn Túc Thời hễ gặp chuyện về Khương Thư Ngọc liền dễ dàng hoảng thần. Anh ta ảo não nắm lỗ tai mình một chút: “Cậu tiếp tục nói.”
Khương Thư Ngọc buông ly nước, anh nhìn gợn sóng nhộn nhạo trong ly, chậm rãi mở miệng: “Anh biết vấn đề giao tiếp lớn nhất giữa chúng ta là gì không?”
“Là anh vĩnh viễn lấy một góc nhìn từ trên cao để nhìn tôi, nhưng anh là ai của tôi chứ?”
Khương Thư Ngọc cắn môi dưới. Anh quay đầu đi hướng khác, trong lòng bực bội, nói chuyện cũng mang theo cảm xúc: “Hiện tại chúng ta bạn bè cũng không phải.”
Văn Túc Thời đột nhiên nhìn qua, anh ta như là một hơi không nhấc lên được, cứng người một chút sau cúi đầu bắt đầu hồi tưởng lời Khương Thư Ngọc.
Anh ta hai tay đan vào nhau, mím môi liền bắt đầu làm người câm.
Anh ta không nói lời nào, Khương Thư Ngọc cũng không nói lời nào, toàn bộ không khí liền hoàn toàn lạnh xuống.
Phục vụ sinh bưng thức ăn đi vào liền cảm giác được bầu không khí không bình thường.
Hắn cười gượng đem từng món ăn bưng lên, sau đó từng cái giới thiệu. Thấy không ai để ý đến mình sau chỉ có thể xấu hổ nặn ra nụ cười, còn dò hỏi một câu: “Có cần rượu không?”
“Không cần.”
Văn Túc Thời bảo phục vụ sinh đi ra ngoài trước. Mặt mày anh ta trầm xuống, cầm lấy đũa gắp vài món ăn bỏ vào chén Khương Thư Ngọc. Anh ta nhẹ giọng nói: “Nếm thử hương vị thế nào?”
Khương Thư Ngọc không lên tiếng, nhưng vẫn cầm lấy đũa bắt đầu ăn cơm. Trời đất bao la, dù thế nào cũng không thể để mình đói bụng.
“Hương vị thế nào?”
Khương Thư Ngọc không để ý tới. Văn Túc Thời nắm đũa không dám nói tiếp. Anh ta tự mình suy tư hơn nửa ngày, thấy Beta cảm xúc hòa hoãn một chút sau mới nói: “Thực xin lỗi—”
“Tôi vì sự kiêu ngạo của tôi mà xin lỗi cậu. Về sau tôi sẽ sửa.”
