Lễ đính hôn của chúng tôi được tổ chức rầm rộ.
Tất cả những nhân vật có m.á.u mặt trong giới thương trường đều đến.
Bố tôi và Thẩm Thiên Hùng cười toe toét trên sân khấu, tuyên bố hai nhà sắp bắt đầu hợp tác sâu rộng, khiến tất cả khách mời đều kinh ngạc.
Tôi và Thẩm Thính Tứ mặc vest trắng đồng điệu, đứng cạnh nhau, nhận những lời chúc phúc từ mọi người.
Cố An, với tư cách là đại diện gia đình tôi, lên phát biểu.
Nó cầm mic, nói với vẻ cảm thán: “Anh tôi người này nhé, từ nhỏ đã muốn mạnh mẽ, cái gì cũng muốn tốt nhất. Không ngờ cuối cùng, vẫn bị hãm.”
“Nhưng mà, bị hãm trong tay anh Thính Tứ, không lỗ!”
Bên dưới khán đài cười ồ lên.
Tôi tức đến nỗi dùng ánh mắt lườm nó, nó làm mặt quỷ với tôi.
Thẩm Thính Tứ đứng bên cạnh tôi, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, mười ngón tay đan vào nhau.
Hắn ghé sát tai tôi, thì thầm: “Anh trai, họ nói đúng.”
“Cả đời này của anh, đều bị tôi hãm rồi.”
Hơi thở hắn ấm áp, mang theo mùi hương độc quyền, khiến tôi an tâm.
