Giấy cuối cùng cũng không gói được lửa.
Chuyện của tôi và Thẩm Thính Tứ, cuối cùng vẫn bị bố tôi biết.
Hôm đó, bố tôi gọi điện thoại bảo tôi về biệt thự cũ.
Vừa bước vào, tôi đã cảm thấy không khí không ổn.
Trong phòng khách, bố tôi, mẹ tôi, và em trai Cố An, ba người đang xét hỏi tôi.
Mặt bố tôi tái xanh, ném một xấp ảnh xuống bàn trà trước mặt tôi, ảnh vương vãi khắp nơi.
Trong ảnh, là những khoảnh khắc thân mật của tôi và Thẩm Thính Tứ ở nhiều nơi khác nhau.
Có ôm nhau ở bãi đậu xe dưới công ty, có hôn nhau trong nhà hàng, và cả... trong phòng ngủ.
Mặc dù không chụp được cảnh gì quá giới hạn, nhưng bầu không khí ám muội đó, người mù cũng nhìn ra mối quan hệ bất thường của chúng tôi.
Góc chụp hiểm hóc, chụp còn khá rõ.
“Cố Ngôn! Mày giải thích cho tao xem, chuyện này là sao!” Bố tôi chỉ vào mũi tôi gầm lên, giận đến râu cũng run.
Tôi còn chưa kịp mở lời, Cố An bên cạnh đã lên tiếng trước.
“Bố ơi, chuyện này có gì mà giải thích, anh con với anh rể tương lai yêu nhau, không phải rất bình thường sao?”
Bố tôi suýt sặc, thiếu chút nữa ngất xỉu ngay tại chỗ.
“Mày câm ngay!” Ông chỉ vào Cố An, “Còn mày nữa! Lúc trước mày sống c.h.ế.t vì tên nhóc nghèo này mà! Sao giờ lại bênh vực anh mày! Đầu óc mày bị cửa kẹp à?”
Cố An vẻ mặt vô tội nhún vai: “Lúc đó khác, bây giờ khác chứ. Hơn nữa, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, anh Thính Tứ tốt như vậy, gả cho anh con, còn hơn gả cho người ngoài chứ.”
Tôi: “...”
Tôi cảm ơn cậu nhé, em trai tốt của tôi.
