Tôi nhướng mày, khoanh tay nhìn hắn: “Ồ? Không thiếu tiền là không thiếu như thế nào? Kể tôi nghe xem.”
Hắn có vẻ ngượng ngùng gãi đầu, như một cậu bé làm sai: “Bố tôi là Chủ tịch tập đoàn Thẩm thị.”
Tôi: “...”
Không khí lập tức đông cứng.
Tập đoàn Thẩm thị?
Cái đối thủ không đội trời chung, đấu đá sinh tử với nhà họ Cố chúng tôi, hận không thể đè bẹp đối phương xuống đất?
Mẹ kiếp.
Lượng thông tin này hơi bị quá tải rồi.
Tôi cảm thấy CPU của mình sắp cháy.
“Vậy, cậu là con trai độc nhất của nhà họ Thẩm, người thừa kế tương lai?” Tôi cảm thấy giọng mình đang bay bổng.
Hắn ngoan ngoãn gật đầu.
“Thế cậu chạy đến bên tôi làm trợ lý quèn, rót trà rót nước, đ.ấ.m bóp vai, bố cậu có biết không?”
“Ông ấy không biết.” Thẩm Thính Tứ nói, “Tôi nói với ông ấy là tôi đi du học nước ngoài.”
“Cậu...” Tôi chỉ vào hắn, nửa ngày không thốt ra được một câu hoàn chỉnh.
Cái chuyện quái quỷ gì thế này!
Tôi, đại thiếu gia nhà họ Cố, lại ngủ với con trai của kẻ thù không đội trời chung, còn ngủ liền mấy tháng?
Chuyện này mà truyền ra ngoài, bố tôi chẳng treo tôi lên xà nhà tổ tiên, dùng roi quất tôi c.h.ế.t tươi à?
Không, bố Thẩm Thính Tứ, có lẽ sẽ thuê sát thủ g.i.ế.c tôi trước.
