Bầu trời Hương Cảng rất xanh, sau con đường rợp bóng cây cọ là các tòa nhà CBD.
Tôi nuôi chí lớn.
Muốn đạt được thành tựu như nam chính thụ trong sách.
Tôi dùng tiền nộp phí đăng ký đài truyền hình, nhưng bị người ta lừa mất gần hết.
Trắng tay.
Tôi không dám quay về, Tần Diên Chỉ chắc chắn sẽ hận tôi.
Khi tranh cãi với người ta ở quán cà phê, tôi suýt khóc vì tức.
Lùi lại vài bước thì va phải người khác.
Nghe thấy một tiếng “Ông Phó”, tôi đã gặp nam phụ thứ hai, Phó Thủ Sâm trong sách.
Một doanh nhân nổi tiếng ở Hương Cảng, dì của anh ấy còn là trụ cột của đài truyền hình.
Tôi mở to mắt.
Nhớ lại miêu tả trong nguyên tác, vẻ đẹp của tôi đã khiến anh ấy kinh ngạc một chút.
Đáng tiếc anh ấy thích nam chính thụ, dùng mọi thủ đoạn khiến tôi thất bại.
Lúc này, tôi cố ý rơi nước mắt, rồi kéo gấu áo Phó Thủ Sâm nhờ anh ấy phân xử.
Phó Thủ Sâm thích đàn ông, anh ấy chủ động giải quyết rắc rối cho tôi.
Anh ấy trả tiền thuê nhà cho tôi, thậm chí tìm cho tôi một lớp diễn xuất.
Tôi mới phát hiện mình mang thai.
Đứa bé là của Tần Diên Chỉ.
Đã bốn tháng rồi, tôi giả vờ bệnh tật bế quan.
Sau khi sinh, tôi giao đứa bé cho bà chủ nhà không có con vừa lúc đó.
...
Phó Thủ Sâm ngày càng tốt với tôi, tôi quay phim và giành được giải thưởng Diễn viên mới xuất sắc nhất.
Hai năm sau, tôi đã nổi bật.
Cả Hương Cảng đều biết sau lưng tôi là Phó Thủ Sâm.
Trong bữa tiệc mừng của đài truyền hình lần này, lãnh đạo mở lời:
“Bên trong đều là khách hàng lớn, có một vị còn là tân quý, chỉ trong vài năm đã gần như độc quyền ngành.”
Ông ấy đặc biệt nháy mắt với tôi, rồi nói.
“Tài sản bây giờ còn giàu hơn cả ông Phó.”
“Anh ấy hình như đã có gia đình, có cả một đứa con đi cùng, nếu không phải báo chí nói bạn đời của anh ấy là nam giới, tôi cũng sẽ không để những tiểu thịt tươi như các cậu đến uống rượu.”
Mở cửa ra, dưới ánh đèn chùm pha lê khổng lồ.
Tôi nhìn thấy Tần Diên Chỉ, anh ấy mặc áo khoác dài màu nâu sẫm, trông trưởng thành, điềm đạm hơn, giữa lông mày không lộ vẻ gì.
Tôi cảm thấy lồng n.g.ự.c đột nhiên thắt lại.
Đôi mắt lạnh lùng của Tần Diên Chỉ quét qua, khóe môi mím chặt.
Nguyên tác không phải nói Tần Diên Chỉ phải phấn đấu ít nhất sáu năm sao?! Sao ba năm đã thành công rồi?!
Chỗ ngồi của tôi ở bên cạnh Tần Diên Chỉ.
“Xin lỗi, có thể đổi chỗ được không?”
Tôi nói với diễn viên bên cạnh.
Nhưng bị Tần Diên Chỉ trực tiếp kéo vào lòng.
Lãnh đạo mở lời: “Tổng giám đốc Tần à, Tang Cảnh là người của ông Phó chúng tôi...”
“Tôi biết.”
Giọng Tần Diên Chỉ rất trầm ổn.
“Tôi chính là muốn cậu ấy.”
Tần Diên Chỉ cố ý nói nhỏ bên tai tôi, giọng điệu chậm rãi:
“Tôi chỉ là giành lại tất cả những thứ thuộc về tôi.”
