Tôi là con chim sắt trong lồng.
Tần Diên Chỉ hơn tôi ba tuổi, xương lông mày anh ấy cương nghị, đôi mắt sâu thẳm.
Anh ấy đẹp trai, tuy không có chỗ dựa trong làng nhưng lại vô cùng tháo vát.
Vì tôi là người song tính, không thể lấy vợ, nhưng tôi lại thanh tú, xinh đẹp, da thịt mềm mại.
Tôi bị gia đình gả cho Tần Diên Chỉ.
Vào ngày hè nóng bức, anh ấy đi làm đồng, trông tỉnh táo và gọn gàng. Về nhà còn mang kem que cho tôi.
Quạt điện kêu vù vù, tôi nhìn Tần Diên Chỉ với ánh mắt rực rỡ.
Tôi cố ý dùng ngón chân trắng nõn giẫm lên ống quần xám xịt của anh ấy.
“Ông xã, anh ăn không?”
Tần Diên Chỉ lập tức kéo tôi lại, bàn tay rộng lớn, hơi thở ấm áp phả vào mặt tôi.
“Ăn cậu.”
Mỗi đêm Tần Diên Chỉ đều tìm tôi thân mật.
Ban ngày đi làm, tối về còn phải hầu hạ tôi, giặt giũ nấu cơm cho tôi.
Dù trong người chỉ còn vài hào, anh ấy vẫn dùng tiền mua kẹo sữa cho tôi.
Mỗi dịp lễ Tết, anh ấy nấu canh sườn, không ăn một miếng nào, chỉ nhìn tôi ăn.
Tôi không những không hề thương xót anh ấy, mà còn oán trách:
“Anh nhìn ngoài cổng làng xem, nhà vạn nguyên hộ ngày nào cũng uống sữa, còn ăn canh dê kìa!”
“Anh đúng là vô dụng! Lấy anh thật xui xẻo!”
“Sao chỉ kiếm được có bấy nhiêu tiền?!”
Những người khác khuyên tôi nên đối xử tốt hơn với Tần Diên Chỉ, nhưng tôi lại nói:
“Lấy được tôi là phúc khí của anh ấy!”
Cho đến đêm hôm đó, khi đang ngủ, tôi tỉnh dậy và nhớ lại cốt truyện.
