TÔI LÀ ĐỨA TRẺ TRONG CÔ NHI VIỆN, ĐƯỢC PHẬT TỬ GIA KINH THÀNH NHẬN VỀ NUÔI

Chương 13

Tại buổi tiệc.

Vừa thấy xe của Tần Vọng dừng lại, đã có không ít người vây quanh.

Tôi theo thường lệ đi chậm nửa bước, đóng vai một đàn em ngoan ngoãn biết nghe lời.

Nhưng lần này, Tần Vọng không cho tôi cơ hội chuồn đi tìm chỗ yên tĩnh.

Anh ta xuống xe không đi thẳng vào, mà đứng chờ tôi bên cửa xe.

Ngay khi tôi vừa bước xuống, anh ta đã rất tự nhiên đưa tay ra, để tôi khoác tay vào cánh tay anh ta.

Hành động này giữa nam và nữ giới thì rất bình thường.

Nhưng đặt vào hai người đàn ông, hơn nữa còn là hai người rõ ràng có loại quan hệ đó, thì có chút đáng suy ngẫm.

Xung quanh im lặng trong chốc lát.

Tôi thấy rõ, nụ cười trên mặt mấy cô tiểu thư khuê các đang định lại gần đã cứng lại.

“Tần tổng.” Tôi hạ giọng, “Cái này không hợp quy tắc chứ?”

“Quy tắc của tôi chính là quy tắc.”

Tần Vọng không liếc nhìn ai, dẫn tôi đi xuyên qua đám đông, mỗi bước đi đều vững vàng.

Tôi chợt thấy buồn cười.

Không biết là ai mấy năm trước còn giấu giếm, sợ tôi bị người ta chỉ trích sau lưng, bây giờ lại còn phô trương hơn cả tôi.

Vào bên trong, không tránh khỏi những lời xã giao.

Cái tên Vương Đắc Phát không biết điều kia cũng có mặt.

Thấy Tần Vọng, anh ta ban đầu muốn tránh, rồi lại như nhớ ra điều gì đó, cứng cổ đi tới.

Bên cạnh không còn dẫn theo Tiểu Trần, mà thay bằng một cô thư ký quyến rũ.

“Tần gia, cái này… cũng thật trùng hợp.”

Anh ta xoa tay, ánh mắt cứ liếc về phía tôi.

Hình như vẫn chưa xác định được rốt cuộc tôi đang là trợ lý hay là cái gì khác.

“Chuyện hôm qua là tôi sai, đứa trẻ đó không hiểu chuyện…”

“Tổng giám đốc Vương.”

Tần Vọng cắt lời anh ta.

“Tôi không thích có người động chạm vào chuyện riêng tư của tôi. Nếu có lần sau, công ty của ông cũng không cần mở nữa.”

Mồ hôi lạnh của Vương Đắc Phát tuôn ra ngay lập tức, liên tục đáp vâng, rồi lủi thủi bỏ chạy.

Tôi nhìn bóng lưng anh ta, không nhịn được cười.

Vươn tay chọc vào cánh tay Tần Vọng.

“Tần thúc thúc uy phong thật.”

Tần Vọng nghiêng đầu nhìn tôi, sự lạnh lùng trong mắt tan biến ngay lập tức.

“Không thích à?”

“Cũng tạm.” Tôi nhấp một ngụm rượu, “Chỉ là hơi quá nổi bật, ánh mắt của những người xung quanh sắp thiêu cháy tôi rồi.”

“Vậy thì cứ để họ nhìn.”

Tần Vọng không hề để tâm, “Vừa hay để họ nhận rõ, sau này nên dùng thái độ nào để nói chuyện với cậu.”

Sự hư vinh nhỏ bé trong lòng tôi được thỏa mãn đến cực điểm.

Tuy nhiên, ở trong những dịp như thế này lâu cũng hơi chán.

Nhân lúc Tần Vọng bị vài ông lớn kéo lại bàn chuyện, tôi chuồn ra ban công bên ngoài phòng tiệc.

Ở đây yên tĩnh, chỉ có gió đêm se lạnh và ánh đèn thành phố xa xa.

Tôi dựa vào lan can, châm một điếu thuốc, vừa hút được một hơi thì có tiếng bước chân phía sau.

“Lâm Từ học trưởng?”

Tôi quay đầu lại, thấy một người trẻ tuổi có vẻ quen mặt.

Nhìn kỹ, chẳng phải là Tiểu Trần đó sao?

Đúng là âm hồn bất tán mà.

Cậu ta làm sao trà trộn vào được đây?

“Là cậu à.”

Tôi cũng không dập thuốc, cứ kẹp giữa ngón tay.

“Sao, Tổng giám đốc Vương đưa cậu đến để mở mang tầm mắt à?”

“Không phải… Em là nhân viên phục vụ làm thêm ở đây.”

Tiểu Trần hơi bối rối nắm góc áo, “Chuyện… chuyện hôm qua, em xin lỗi. Em không cố ý, là ông chủ bắt em phải…”

“Thôi được rồi.”

Tôi thiếu kiên nhẫn cắt ngang lời cậu ta, “Nếu không cố ý, thì tránh xa Tần Vọng ra một chút. Lão già đó tính khí không tốt, không có kiên nhẫn dỗ dành con nít.”

Tiểu Trần ngước nhìn tôi, trong ánh mắt ngoài sự nhút nhát, lại còn có chút ngưỡng mộ?

“Học trưởng, anh và Tần tiên sinh… thật sự rất đẹp đôi.

“Mọi người đều nói Tần tiên sinh vì anh mà vẫn độc thân. Anh là người tốt, anh sẽ hạnh phúc.”

Tôi bị cái thẻ người tốt đột ngột này làm cho hơi ngớ người.

Chưa kịp phản ứng, cậu bé này đã cúi đầu chào rồi chạy đi mất.

Để lại một mình tôi đứng giữa gió mà bối rối.

Thế thân thời nay đều thuần khiết đến mức này sao?

“Trò chuyện vui vẻ lắm à?”

Giọng nói quen thuộc vang lên phía sau, mang theo chút mùi giấm chua quen thuộc.

Tần Vọng không biết từ lúc nào đã đến, đứng trong bóng tối, tay cũng kẹp một điếu thuốc.

“Cũng tạm, bị phát một cái thẻ người tốt.”

Tôi dập tắt tàn thuốc vào bồn hoa bên cạnh, đi tới.

“Sao? Tần tổng đây đã bàn xong mấy vụ làm ăn hàng trăm triệu rồi à?”

Tần Vọng không để ý lời châm chọc của tôi, anh ta ném thuốc, nắm lấy tay tôi, kéo tôi vào góc tối nhất của ban công.

Đây là một góc khuất, không ai có thể nhìn thấy.

“Đưa tay ra.”

“Làm gì?”

Tôi tuy thắc mắc, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa tay trái ra.

Tần Vọng lấy ra một chiếc hộp nhung đen nhỏ từ túi áo.

Mở ra.

Một chiếc nhẫn thiết kế đơn giản nhưng không hề tầm thường nằm lặng lẽ bên trong.

Không phải kiểu kim cương lớn thô tục, mà là một chiếc nhẫn trơn, nhưng mặt trong hình như có khắc gì đó.

Tim tôi đập nhanh hơn nửa nhịp.

“Cái này là…”

“Vốn định để thêm một thời gian nữa sẽ đưa cho cậu.”

Tần Vọng lấy nhẫn ra, không nói không rằng đeo vào ngón áp út của tôi.

Kích cỡ vừa vặn, không sai một ly.

“Nhưng thấy cậu ngày nào cũng ong bướm vây quanh, tôi thấy nên khóa cậu lại trước thì hơn.”

Anh ta nắm tay tôi, xoa nắn chiếc nhẫn, ánh mắt đầy chuyên chú.

“Lâm Từ, đã đeo lên rồi thì không được tháo ra.”

Tôi nhìn chiếc nhẫn trên tay. Kim loại bạc phát ra ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh trăng, nhưng lại khiến người ta cảm thấy ấm áp một cách kỳ lạ.

“Bên trong khắc gì vậy?”

Tần Vọng không trả lời, chỉ nâng tay tôi lên, đặt một nụ hôn lên chiếc nhẫn.

“Tự về xem.”

Sau này khi về nhà tắm rửa, tôi cố ý tháo ra xem một lần.

Mặt trong khắc một dòng chữ tiếng Anh viết tay rất nhỏ:

【My wild dog.】 (Chú chó hoang của tôi)

Tôi tức đến bật cười.

Tôi là chó hoang, vậy anh ta là gì?

Huấn luyện viên chó?

Tôi đeo lại chiếc nhẫn vào tay, nhìn mình trong gương, khóe miệng không kìm được cong lên.

Được thôi.

Cho dù là chó, thì cũng là chó điên Tần Vọng nuôi.

Chỉ vẫy đuôi với một mình anh ta.

Và cũng chỉ cắn c.h.ế.t tất cả những kẻ mang ý đồ xấu muốn tiếp cận anh ta.

Đời này, tôi cũng chỉ nhận một chủ nhân này thôi.

(Hết)

back top