Năm tôi năm tuổi, tôi được Tần Vọng mang về nhà.
Lúc đó tôi không tên là Lâm Từ, chỉ là một đứa trẻ hoang dã không ai muốn.
Trong cô nhi viện, vì tranh nửa cái bánh bao, tôi có thể cắn chảy m.á.u một đứa lớn hơn tôi hai tuổi.
Hôm đó Tần Vọng mặc bộ vest đắt tiền, đứng giữa sân viện xám xịt.
Viện trưởng xoa tay, khúm núm gật đầu bên cạnh anh ta.
Đằng sau là cả một đám trẻ ngoan ngoãn, rửa mặt sạch sẽ, đứng xếp hàng ngay ngắn.
Tôi thì khác.
Tôi vừa đánh nhau xong, mặt mũi còn đang bầm tím.
Đang ngồi trên cành cây lớn trong góc, đung đưa chân.
Tôi thấy Tần Vọng ngẩng đầu lên.
Mắt anh ta lướt qua đám trẻ ngoan kia, rồi dừng lại trên người tôi.
Anh ta giơ tay chỉ.
“Chính là đứa đó.”
Viện trưởng giật mình, vội vàng nói đó là đứa trẻ hoang dã, ngang bướng và khó bảo nhất viện.
Tần Vọng không để tâm, chỉ bảo người của mình đưa tôi xuống.
Anh ta cũng có chút bản lĩnh.
Người mang theo thực sự đã đưa tôi xuống được.
Tần Vọng ngồi xổm xuống trước mặt tôi.
“Đi theo tôi không?”
Tôi nhìn anh ta bằng lỗ mũi: “Có cho cơm ăn không?”
“Đủ ăn.”
Tôi gật đầu: “Vậy đi.”
Tôi cứ thế dứt khoát bán rẻ bản thân.
Sau này tôi mới biết, Tần Vọng nhận nuôi tôi là để trả ơn người cha đã khuất, người đã từng có ơn với anh ta.
Người trong giới Kinh Thành đều nói, vị Tần gia đó là một đại thiện nhân.
Vì con trai của cố nhân mà thậm chí cả đời không định kết hôn, muốn nuôi tôi như con ruột.
Nhưng tôi luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Quá tỉ mỉ.
Từ ngày đầu tiên tôi bước vào cửa nhà họ Tần, mọi thứ tôi ăn mặc dùng đều do Tần Vọng đích thân sắp xếp.
Thậm chí đến cả đồ lót – một vật dụng riêng tư như vậy – cũng là anh ta tự tay đo kích cỡ rồi sai người mang đến hàng đặt làm riêng.
Lúc đó tôi còn nhỏ, nghĩ rằng có một người cha cưng chiều như vậy thì tốt quá.
Cho đến khi tôi bước vào tuổi dậy thì, bắt đầu xem những thứ linh tinh trên mạng, tôi mới mơ hồ nhận ra điều bất thường.
Người cha tốt nào lại nửa đêm, lúc con trai ngủ say, lẻn vào phòng để đo kích thước lòng bàn chân người ta, đo liền nửa tiếng đồng hồ?
Lại còn phải nắm lấy mắt cá chân, xoa nắn một hồi lâu?
Tôi không hiểu.
Nhưng tôi vô cùng chấn động.
