Trở về Liên minh, Trình Khắc lập tức tiến hành kiểm tra toàn diện.
Không có gì nghiêm trọng, chỉ là bệnh vặt, nằm trong khoang y tế vài giờ là hoàn toàn chữa khỏi.
Kiểm tra xong là trị liệu giải tỏa tâm lý sau chiến tranh.
Trong phòng trị liệu.
Trình Khắc ngồi yên tĩnh, lắng nghe bác sĩ kể những câu chuyện hài hước.
Đột nhiên.
Bác sĩ cười hỏi hắn:
“Sao Thượng tướng Trình cứ cho tay vào túi quần mãi vậy?”
Trình Khắc sững sờ.
Hắn đưa tay ra, đầu ngón tay đang kẹp một chiếc nhẫn.
Là nhẫn cưới của tôi và hắn.
Nhiều năm về trước.
Hai chúng tôi làm nhiệm vụ, suýt chút nữa bị nổ mất nửa cái mạng trong doanh trại địch.
Lúc đó tôi thực sự nghĩ mình sẽ c.h.ế.t ở đó.
Trong làn pháo kích, Trình Khắc nắm tay tôi, cắn một vòng dấu răng dính m.á.u lên khớp ngón áp út.
Nói kiếp sau sẽ dựa vào dấu ấn này để tìm tôi.
Sau khi thoát chết.
Tôi cũng cắn lại hắn.
Rồi sến sẩm đi đặt làm thành nhẫn—bên ngoài bình thường, bên trong là những vết lồi lên.
Đeo lâu sẽ để lại dấu răng của đối phương trên da.
Hóa ra hắn vẫn luôn xoa xoa chiếc nhẫn này trong túi quần.
Bác sĩ cũng phát hiện ra.
Ông nhẹ nhàng an ủi: “Đội cứu hộ vẫn chưa quay về, xin hãy tin tưởng, họ nhất định sẽ mang người yêu của ngài trở về.”
Tôi bật cười thành tiếng.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng ấm áp chỉ thuộc về Liên minh.
Không mang về được đâu.
Cơ thể tôi đã yên giấc ngàn thu trong tuyết trắng rồi.
Trình Khắc nghe thấy những từ ngữ xa lạ.
Lại lộ ra vẻ nghi hoặc đó.
Nhưng hắn thường xuyên mang gương mặt lạnh lùng không tiếp xúc với người lạ.
Không nhìn kỹ sẽ không nhận ra.
Bác sĩ bảo hắn cứ tự nhiên, ông còn phải đi giải tỏa cho binh lính khác.
Trình Khắc cúi đầu nhìn chằm chằm chiếc nhẫn.
Phần bụng ngón tay lướt qua vòng bên trong.
Hắn khẽ nhíu mày.
Hắn không cảm nhận được gì.
Hắn dứt khoát đứng dậy, rời khỏi phòng trị liệu.
