Nụ cười bên môi biến mất.
Ý gì đây?
Trình Khắc từ từ đứng dậy, thấy mấy người lính nhỏ của hắn vui mừng vây quanh hắn.
Còn không cẩn thận dẫm lên tôi hai cái.
Tôi rất bất mãn.
Giơ tay đ.ấ.m hắn hai cái.
“Trình Khắc, tôi còn ở đây này, mau quay lại nhìn tôi đi.”
Hắn không nghe thấy.
Có những người khác chạy tới.
“Tốt quá rồi, Đội trưởng Trình vẫn còn sống, Đội trưởng Thẩm đâu? Có ở cùng ngài không?”
Ngay đây này.
Oi.
Ngay trước mắt các người đây này!
Trình Khắc nghe thấy tên tôi, hơi nghi hoặc nghiêng đầu.
Sau đó lại từ từ lắc đầu.
Hắn không nói một từ nào.
Nhưng trái tim tôi lại dần chìm xuống.
Đội trưởng viện binh thở dài, vẫy tay: “Tiếp tục tìm!”
Gió tuyết càng lúc càng lớn.
Tuyết trên người tôi càng ngày càng dày.
Có người bước qua tôi, nhưng hoàn toàn không phát hiện ra tôi.
Tôi nhìn Trình Khắc đi cùng họ càng lúc càng xa.
Gió lạnh kèm theo bão tuyết làm mờ đi bóng dáng họ.
Trái tim như bị rách một lỗ.
Nước mắt vừa lăn khỏi khóe mắt đã đóng thành những hạt băng sắc nhọn.
Cắt vào má, đau quá.
Trình Khắc.
Quay lại đi.
Ở đây lạnh lắm.
Đưa tôi về nhà đi.
Tôi không muốn c.h.ế.t một mình trên một hành tinh xa lạ hoang vu.
Tôi cố gắng chạy vài bước về phía trước.
Chụm hai tay lại thành hình loa, hét lớn: “Trình Khắc!”
Về lý thuyết hắn không thể nghe thấy.
Nhưng tai hắn lại động đậy, đột nhiên dừng bước.
Quay đầu, nhìn chằm chằm vào khoảng không trống rỗng.
Giây phút đó, tôi tưởng rằng chúng tôi đã đối diện nhau.
Hy vọng nhen nhóm trong lòng.
Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười.
“Trình Khắc, đưa tôi về nhà.”
