THƯỢNG TƯỚNG ALPHA DÙNG TAY KHÔNG ĐÀO BĂNG BA NGÀN DẶM ĐỂ TÌM NGƯỜI YÊU

Chương 22

Anh tôi nhìn thấy hắn lần nữa, sững sờ.

“Hồi phục ký ức rồi?”

Trình Khắc ừ một tiếng.

Thẩm Thiếu Khâm lần này không ngăn cản hắn.

Anh ấy hỏi tôi: “Chi Ngang, mày có hy vọng nó đến tìm mày không?”

Tôi không biết.

Tôi mệt quá.

Kể từ khi biến thành hình thái này, tôi chưa từng ngủ.

Nhắm mắt lại cũng có thể nhìn thấy bên ngoài qua mí mắt trong suốt.

Buồn cười thật.

Sao lại biến thành thế này được cơ chứ.

Trình Khắc gia nhập đội đào băng.

Hành tinh này quanh năm tuyết rơi.

Chỉ cần một đêm, gió lạnh và bão tuyết có thể đóng băng lại toàn bộ những nơi họ đã đào trong ngày.

Vì vậy, dù anh tôi trả tiền công cao ngất ngưởng.

Vẫn không ngừng có người bỏ trốn.

Đào đến cuối cùng, chỉ còn Trình Khắc và vài người lẻ tẻ đang đào.

Mà Trình Khắc lại là người không cần mạng nhất.

Tuyết lớn chặn đường, hắn dùng tay không đào mở ra.

Một đêm trở lại vạch xuất phát, hắn lại dùng tay không đào mở ra.

Anh tôi cứ ba ngày lại ném cho hắn một thanh dịch dinh dưỡng.

Hắn uống vào lại có thể đào thêm ba ngày.

Dần dần.

Tay chân Trình Khắc bị tê cóng.

Hắn dứt khoát chặt bỏ, lắp chi giả bằng vật liệu khác.

Đào nửa tháng, trên người Trình Khắc không còn bao nhiêu da thịt lành lặn.

Xấu xí kinh khủng.

Đào được một tháng.

Chức năng cơ thể hắn cũng sắp đạt đến giới hạn.

Cuối cùng, khoảnh khắc búa tạ mới đập xuống.

Khối băng bọc lấy tôi, từ từ lộ ra.

Tôi bị phong ấn trong băng, khuôn mặt tĩnh lặng.

Khóe môi mang theo một nụ cười như có như không.

Trình Khắc duỗi ngón tay bằng thép đen ra, cách lớp băng chạm vào má tôi.

Hắn cười rồi khóc.

“Thẩm Chi Ngang, tôi đến đưa cậu về nhà.”

Hắn từng nhát từng nhát đục khối băng xung quanh tôi.

Vừa đục vừa cười.

Vừa đục vừa khóc.

“Xin lỗi, cơ thể tôi bây giờ trở nên rất xấu xí, mặc đồng phục học sinh có phải không còn đẹp như trước nữa không.

“Thẩm Chi Ngang, tôi mua phi thuyền rồi, chúng ta có thể về nhà bất cứ lúc nào, về nhà cậu cũng được, về nhà tôi cũng được.

“Tích tiền quá lâu, vốn muốn tạo cho cậu một bất ngờ, kết quả…

“Cậu yên tâm, họ không dám đuổi cậu ra nữa đâu.

“Thẩm Chi Ngang, cậu còn nhớ không? Chúng ta từng nói sau khi nghỉ hưu sẽ cùng nhau đến hành tinh quanh năm như xuân đó.

“Tôi đã mua cả hành tinh đó rồi, trồng đầy hoa phượng tím mà cậu thích.

“Thẩm Chi Ngang, kiếp sau… cậu còn yêu tôi không?”

Động tác của Trình Khắc càng lúc càng chậm.

Tôi ở giữa không trung.

Khóc không thành tiếng.

Cần gì phải thế.

Khổ sở làm chi.

Tại sao chúng ta lại trở thành như bây giờ.

Kiếp sau.

Chúng ta đừng yêu nhau đến mức này nữa, được không.

Có người hỏi Thẩm Thiếu Khâm: “Có cần can thiệp không?”

Anh tôi lắc đầu.

“Đó là sự lựa chọn của chính anh ta.”

Trình Khắc cuối cùng dừng lại, từ từ nhắm mắt.

Tựa vào tôi.

Ôm tôi.

Biến thành một bức tượng băng khác.

——Toàn văn hoàn——

 

Phiên ngoại: Tự thuật của Trình Khắc.

Cả đời này của tôi, đã phạm rất nhiều sai lầm.

Sai lầm thứ nhất, tôi vô năng.

Tôi đã hại một thiếu niên vô tội mất mạng.

Sau khi Chu Ngôn chết, Thẩm Chi Ngang luôn nói tôi nghi ngờ cậu ấy.

Thực ra không phải.

Tôi chưa bao giờ nghi ngờ cậu ấy.

Tôi chỉ tự trách.

Chu Ngôn c.h.ế.t vì tôi.

Cái c.h.ế.t của cậu ấy như một tảng đá lớn, đè nặng lên tim tôi từng giây từng phút.

Tôi tự xưng là người mang đại nghĩa, nhưng lại không thể bảo vệ một người vô tội.

Tôi thường xuyên nghĩ.

Tôi ngồi trên vị trí Thượng tướng này, liệu có xứng đáng với đức hạnh không.

Vì điều này.

Tôi đã phạm sai lầm thứ hai—liên lụy.

Những cảm xúc không thể tự mình tiêu hóa, tôi đã đẩy sang cho người yêu của tôi.

Khiến cậu ấy cùng tôi chịu khổ.

Tôi luôn nghĩ.

Tình yêu là chỉ luận tâm mà không luận hành động.

Chỉ cần tôi xác định mình yêu cậu ấy.

Nhiều vấn đề đến mấy cũng không thành vấn đề.

Thời gian có thể mang đi tất cả.

Cho đến giây phút cuối cùng, tôi mới phát hiện ra mình đã sai.

Sai một cách thảm hại.

Tình yêu.

Cần cả tâm lẫn hành động.

Thời gian không thể chữa lành vết thương, nó chỉ giấu vết thương đi, để nó âm thầm thối rữa.

Những lời tôi tự cho là chưa nói ra là để bảo vệ đối phương.

Thực chất chỉ làm tăng thêm nghi ngờ và rạn nứt.

Cuối cùng, tôi đã phạm sai lầm thứ ba—trốn tránh.

Tôi đã quên đi người yêu của tôi.

Lý do lại là cái gọi là sự tự bảo vệ nực cười đó.

Tôi chỉ là kẻ nhu nhược.

Tôi đã hiểu rõ rồi.

Vị trí Thượng tướng này, tôi không xứng.

Tình yêu nồng nhiệt và trung thành của Thẩm Chi Ngang, tôi càng không xứng.

Vì vậy, tôi dùng sinh mạng không đáng giá của mình để chuộc tội.

Cầu nguyện kiếp sau, Thẩm Chi Ngang vẫn nguyện ý nhìn tôi một lần.

——Phiên ngoại hoàn——

back top