Mắt tôi bị Tần Phong che lại, bối rối bị anh kéo ra khỏi hội trường.
Vẫn là văn phòng quen thuộc đó.
Tôi thoát ra khỏi vòng tay Tần Phong.
A Phong của tôi đang đợi tôi ở nhà, tôi vừa nhìn nhầm rồi.
Nhất định là như vậy.
Tôi giữ vẻ mặt bình tĩnh, cung kính đưa đơn từ chức cho Tần Phong ở vị trí cao.
"Thiếu tướng, thấy anh bình an trở về, tôi rất vui."
"Không biết đơn từ chức trước đây anh đã xem chưa, bây giờ tôi thành khẩn xin nghỉ việc."
Và rồi tôi bị Tần Phong đẩy vào góc bàn làm việc.
Giọng nói trầm thấp quyến rũ vang lên bên tai: "Thư ký Thẩm, sao cậu không gọi tôi là chồng nữa?"
Tim tôi chìm xuống đáy vực, có chút muốn đ.â.m đầu vào cây cột bên cạnh.
Là thật sao? Nhà cung cấp có lương tâm bán hàng thật cho tôi sao?
Tôi đẩy Tần Phong trên người mình ra, biểu cảm lãnh đạm xuất hiện vết nứt.
Anh nói những lời tình cảm đó với chính chủ sao?
Tần Phong thành khẩn quỳ xuống trước mặt tôi.
"Vợ ơi, tôi sai rồi, cậu tha thứ cho tôi đi."
"Tôi không cố ý không nói cho cậu biết."
Ngực tôi phập phồng không yên, Tần Phong đang quỳ nhưng khí thế vẫn mạnh hơn tôi.
Tôi lùi lại, anh lại tiến lên một bước.
Tôi không dám nhìn thẳng vào đôi mắt nhiệt tình đó.
Lưng tôi chạm vào giá sách, không còn đường lui.
Tần Phong khuỵu gối, lấy hộp nhẫn ra.
Quỳ gối biến thành cầu hôn, chỉ trong chốc lát.
"Vợ ơi, cậu đồng ý gả cho tôi không?"
Đầu óc tôi rối bời, tôi không thể phát ra âm thanh nào, rồi tôi như bị ma xui quỷ khiến cầm luôn hộp nhẫn đi.
Tôi hoảng hốt bỏ chạy.
Khóe miệng Tần Phong phía sau nhếch lên.
Phó quan bước vào kinh ngạc nhìn Thiếu tướng đang quỳ trên đất cười ngốc nghếch.
"Thiếu tướng, anh không đi đuổi theo sao?"
"Vợ tôi đang ngại, tôi phải cho cậu ấy thời gian trấn tĩnh lại."
Phó quan bị nhét đầy "cẩu lương": "..."
