THIẾU GIA THẬT TRỞ VỀ HÀO MÔN, LẠI NHẬN RA ANH TRAI CHÍNH LÀ KIM CHỦ

Chương 13

Trở về ký túc xá, trong đầu tôi toàn là vẻ mặt có phần tiều tụy của Thương Ký Minh vừa nãy.

Đẹp trai thì đẹp trai thật, nhưng lòng tôi lại trống rỗng.

Khi Thương Ký Minh còn là Y, anh ấy rất thích nghe tôi kể chuyện, dù là cổ tích hay chuyện dân gian.

Anh ấy luôn nghe rất chăm chú.

Bởi vì anh ấy coi đó là chút thú vị sau những công việc nhàm chán, giống như chút ngọt ngào nếm được sau khi đã chịu đủ đắng cay.

Và tôi lại nhẫn tâm tước đoạt đi chút ngọt ngào đó của anh ấy.

Tôi thật sự không phải là người tốt.

Nếu biết trước Y là Thương Ký Minh, tôi dù thế nào cũng sẽ không nhấn "xóa bạn bè".

Mất ngủ vào ban đêm, tôi trằn trọc suy nghĩ về chuyện này, cuối cùng gửi tin nhắn cho người có biệt danh là "Anh hai".

"Giả sử con cá vô lương tâm kia, một ngày nào đó quay lại tìm anh, anh sẽ làm gì?"

Thương Ký Minh trả lời ngay lập tức.

"Chiên."

Tôi bật dậy, bạn cùng phòng vừa tắt máy tính bị dọa giật mình, suýt nữa trượt chân khỏi thang giường, "Lục Hữu Ngư, cậu giả vờ c.h.ế.t đấy à?"

"Cũng gần như thế."

"Chết mất thôi."

Bạn cùng phòng: ?

Chết mà còn vui vẻ thế à?

Trong hộp tin nhắn lại xuất hiện thêm một tin, là nửa câu sau Thương Ký Minh gửi đến.

"Lại thức khuya?"

Chỉ ba chữ ngắn gọn, không biết từ đâu lại có cảm giác áp bức.

Tôi nhanh chóng gửi một biểu tượng cảm xúc, ném điện thoại sang một bên không nhìn nữa.

 

back top