THIẾU GIA GIẢ NHÀ HÀO MÔN BỊ ANH TRAI CHIẾM LÀM CỦA RIÊNG

Chương 13

Tin tốt, tôi vẫn chưa bị cha mẹ bắt được.

Tin xấu.

Tôi hình như bị Sầm Các giam cầm rồi.

Tôi chống cằm, nhìn chằm chằm chiếc xích bạc ở mắt cá chân mà trầm tư.

Nhưng đây có được coi là tin xấu không?

Haizz.

Tối qua bị Sầm Các hành hạ quá nặng, cuối cùng giọng tôi khóc đến khàn.

Ngủ dậy, người bị giam cầm lại thành tôi.

Đang suy nghĩ lung tung.

Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra.

Sầm Các bước vào, anh đã thay bộ vest phẳng phiu, ngón tay thành thạo dò xuống dưới.

"Hôm qua anh thấy hơi sưng, bôi thuốc rồi ăn cơm nhé?"

Tai tôi nóng bừng, ấp úng nói: "Anh, chúng ta không thích hợp đâu."

Anh cười như không cười.

Động tác không hề dịu dàng.

Làm tôi nhíu mày vì đau.

"Lúc giam anh, không nhớ anh là anh trai em à?"

"Trần Cẩm Xuyên nói một câu bỏ trốn, em liền muốn vạch rõ ranh giới với anh."

"Sầm Viên, em thật sự nghĩ anh hiền à?"

Anh còn dám nhắc đến Trần Cẩm Xuyên?

Tôi phó mặc, nặn ra những lời độc địa nhất:

"Đúng, tôi chính là muốn dụ dỗ em trai anh."

"Anh không phải ghét tôi đã bắt nạt cậu ta sao? Vậy tôi lừa cậu ta bỏ trốn, chơi chán rồi sẽ đá cậu ta."

Không khí c.h.ế.t lặng.

Anh nhíu mày.

"Em đã nhớ lại hết rồi?"

Mũi tôi cay xè.

Chết tiệt.

Tống Du nói quả nhiên là thật.

Tôi nâng chân lên, đạp mạnh vào bụng dưới anh: "Đồ đàn ông tồi."

"Tôi lẽ ra không nên mềm lòng, lẽ ra phải đánh gãy chân anh, khóa anh dưới tầng hầm, để anh cả đời này chỉ có thể nhìn thấy tôi!"

Còn lo lắng cho tương lai của anh.

Sợ anh bị tôi làm liên lụy, vốn dĩ định thỏa mãn rồi sẽ rời đi.

Chỉ cần để anh không quên tôi là đủ.

"Tôi thật sự đáng đời khi thích anh!"

Xả xong cơn tức.

Sầm Các mặc tôi đánh mắng, vẻ mặt có thoáng chốc hoang mang: "...Em không phải, vẫn luôn thích Trần Cẩm Xuyên sao?"

?

Tôi tức đến cười: "Đúng, tôi thích cậu ta, không cho cậu ta lên, lại cho anh lên."

"Sầm Các, anh đi khám khoa thần kinh đi, được không?"

"......."

Anh đột nhiên tiến lên một bước, ôm chặt tôi vào lòng.

Giọng khàn khàn: "Năm đó chính miệng em thừa nhận, thích cậu ta."

Tôi há hốc miệng: "À?"

"Lẽ nào, cũng là tối hôm đó?"

Anh gật đầu.

Tôi im lặng.

Uống rượu thật sự hại người quá ha.

Ngày tôi trưởng thành, Sầm Các nhận được điện thoại của Trần Cẩm Xuyên, nói tôi bị người ta gài bẫy chuốc rượu.

Trắng đỏ lẫn lộn mà uống.

Lúc anh chạy đến.

Tôi tựa vào lòng Trần Cẩm Xuyên.

Khoảng cách gần đến mức suýt hôn nhau.

Ý thức không còn tỉnh táo, còn ôm cậu ta gọi bạn trai.

Tôi: "........"

Không đúng.

Sầm Các luôn có thói quen tài trợ sinh viên nghèo, nhưng chưa bao giờ để lại thông tin liên lạc cá nhân.

Tôi nheo mắt lại: "Rốt cuộc anh biết thân thế của tôi từ khi nào?"

"Rất sớm, Viên Viên."

Anh thở dài, nâng mặt tôi lên:

"Tâm tư của anh dành cho em, còn sớm hơn em nghĩ nhiều."

"Bởi vì, anh sớm đã không cam tâm chỉ làm anh trai em rồi."

Tim tôi đập mạnh một cái.

Những bong bóng vui sướng ùng ục nổi lên.

Ồ.

Hóa ra anh cũng giống tôi, đều bị bệnh nặng.

Đều là biến thái.

Chúng tôi quả là xứng đôi mà.

 

back top