THIẾU GIA GIẢ MUỐN BỎ ĐI NHƯNG LẠI BỊ CÁC ANH GIỚI NHÀ GIÀU CHẶN ĐƯỜNG

Chương 9

Tôi bị ném lên giường, nệm mềm nên nảy lên hai cái.

Giang Trì đứng ở cửa cởi cà vạt, động tác chậm rãi.

"Rầm" một tiếng, cửa bị khóa trái.

Tôi bò dậy, xoa xoa cánh tay bị đau: "Anh bị điên à?"

Giang Trì đi tới, ném cà vạt xuống đất, nhìn xuống tôi.

"Có gì thì nói năng cho tử tế, động tay động chân làm gì?"

Giang Trì không để ý đến tôi, cúi người bóp lấy mắt cá chân tôi, kéo tôi lùi lại một chút.

"Trốn à?" Hắn cười lạnh, "Trốn với người đàn ông hoang dã trước mặt tôi?"

Tôi đạp chân: "Đó là Lục Kiêu, người đàn ông hoang dã cái gì, anh có biết nói chuyện không?"

Tay Giang Trì rất mạnh, bóp đau đến mức tôi muốn kêu lên.

"Hơn nữa, tôi không trốn thì ở đây làm gì? Xem sắc mặt anh à?"

Giang Trì buông mắt cá chân tôi, quỳ một chân trên giường, hai tay chống bên cạnh tôi, nhốt tôi dưới thân hắn.

Hắn cúi rất gần, tôi có thể ngửi thấy mùi t.h.u.ố.c lá thoang thoảng trên người hắn, chắc là hút trên xe.

"Giang Ninh, có phải cậu quên mất, những thứ cậu ăn mặc dùng hàng ngày bây giờ, đều là của nhà họ Giang."

Hắn đưa tay vào túi tôi.

Tôi giật mình, giữ chặt túi: "Làm gì?"

"Đưa ra."

Tôi không đưa.

Hắn liền giành giật.

Sau một hồi tranh giành, chiếc điện thoại đã nằm trong tay hắn.

Hắn tắt nguồn ngay trước mặt tôi, tiện tay nhét vào túi mình.

"Sau này không có công cụ liên lạc. Muốn liên lạc với ai, thì phải làm trước mặt tôi."

Tôi tức đến bật cười: "Anh định nhốt tôi đến c.h.ế.t à?"

Chỉ vì tôi đã hưởng thụ cuộc đời giàu sang của hắn suốt hai mươi năm.

Nên hắn muốn làm khổ tôi nửa đời còn lại.

Giang Trì đứng dậy, chỉnh lại tay áo.

"Tùy hứng."

Hắn lại chỉ vào ban công: "Cửa sổ này tôi cũng cho người bịt kín rồi, đừng có nghĩ đến chuyện nhảy lầu như hôm nay, gãy chân tôi cũng sẽ không đưa cậu đi bệnh viện."

Nói xong, hắn bỏ đi, lại là tiếng khóa cửa.

Tôi nhìn ra ban công, quả nhiên, không biết từ lúc nào đã lắp thêm lưới chống trộm.

Đây là hiệu suất của thiếu gia thật sao?

 

back top