THIẾU GIA GIẢ MUỐN BỎ ĐI NHƯNG LẠI BỊ CÁC ANH GIỚI NHÀ GIÀU CHẶN ĐƯỜNG

Chương 17

"Các người bị bệnh à!

"Tôi chỉ muốn đi, mắc mớ gì đến các người?"

Lục Kiêu còn muốn nói, đột nhiên loa phát thanh sân bay vang lên.

【Xin quý khách chú ý, do nguyên nhân đặc biệt, tất cả các chuyến bay tại sân bay này tạm thời ngừng cất cánh, xin quý khách kiên nhẫn chờ đợi...】

Toàn trường xôn xao.

Lòng tôi thót lại.

Ngừng bay?

Lục Kiêu và Thẩm Uyên nhìn nhau.

Quy mô này, chỉ có tên điên Giang Trì kia làm được.

Chưa đầy hai phút, cổng vào sảnh lớn vang lên một trận xôn xao.

Một nhóm vệ sĩ áo đen mở đường, Giang Trì sải bước đi vào.

Hắn còn chưa kịp thay quần áo, cà vạt bị nới lỏng, áo vest mở toang, gương mặt lạnh đến mức như bị chim cánh cụt dùng m.ô.n.g ngồi lên.

Hắn liếc mắt một cái đã khóa chặt ba người chúng tôi.

Nói chính xác hơn, là khóa chặt tôi.

Hắn đi tới, đám đông tự động tách ra một lối đi.

Lục Kiêu vô thức đứng chắn trước mặt tôi: "Giang Trì, anh làm cái gì vậy? Ngừng bay, anh điên rồi à?"

Giang Trì không nhìn hắn, chỉ nhìn chằm chằm tôi.

"Lại đây."

Chân tôi hơi mềm nhũn, rụt về phía sau Lục Kiêu.

Thẩm Uyên đứng một bên, nắm hộ chiếu của tôi, không nói gì, cũng không động.

Giang Trì nhìn thấy hành động của tôi, cười lạnh một tiếng.

"Không qua à? Được thôi."

Hắn vung tay, các vệ sĩ phía sau lập tức bao vây lại.

Lục Kiêu cũng không phải dạng vừa, lập tức gọi điện thoại, kêu người.

Sảnh sân bay chớp mắt biến thành hiện trường băng đảng hỗn chiến.

Giang Trì thừa lúc hỗn loạn xông tới, tóm lấy cổ tay tôi.

"Giang Ninh, năm phút? Năm phút của cậu lâu thật đấy."

Tôi giãy giụa: "Tôi không về! Các người đều là biến thái!"

Giang Trì mặc kệ, trực tiếp vác tôi lên vai.

Thật sự, là vác.

Dạ dày tôi bị ép vào vai hắn, muốn nôn.

Lục Kiêu và Thẩm Uyên muốn đuổi theo, bị vệ sĩ cản lại.

Tôi cứ thế trước mắt bao người, bị đóng gói mang đi.

 

back top