“Hệ thống Hệ thống, hôm nay độ thiện cảm có thay đổi không?”
Hệ thống im lặng hai giây: “Vẫn là mã lỗi. Kệ đi, cậu cứ dính lấy anh ta là được, phần còn lại giao cho tôi.”
Vào ngày sinh nhật mười lăm tuổi, trong đầu tôi xuất hiện một Hệ thống như thế này.
Đọc vô số truyện, tôi chỉ mất hai giây để chấp nhận sự thật mình là nam chính trong tiểu thuyết.
Chỉ là, song nam chính.
Tôi lại mất thêm một tháng để tiêu hóa sự thật m.ô.n.g mình đã nở hoa (bị đánh sưng).
Và đúng lúc này, Thẩm Mộng An được bố mẹ đưa về nhà.
Thiếu gia thật bị thất lạc, dù mặc quần áo thô kệch cũng mang theo cảm giác áp lực.
Anh đứng dưới hành lang với hai tay đút túi, một thân đồ công nhân, mặt mày lấm lem bụi bặm.
Anh liếc nhìn tôi một cái, và điều đó đã định đoạt số phận quấn quýt không ngừng của chúng tôi sau này.
Có lẽ là do từ trường bài xích bẩm sinh giữa thiếu gia thật và thiếu gia giả.
Tôi không hề thích anh ta.
Dù Hệ thống có nói, chỉ cần tôi công lược thành công anh ta, tôi sẽ tiếp tục được hưởng vinh hoa phú quý suốt đời.
Tôi vẫn không thích anh ta lắm.
Nhưng may mắn thay, sống ở nhà họ Thẩm nhiều năm, tôi có quy tắc sinh tồn riêng của mình.
Hàng ngày nhịn sự chán ghét, trước mặt anh thì anh anh em em.
Nhưng sau lưng lại âm thầm ngáng chân.
Tôi là trai thẳng mà.
Bảo tôi nằm xuống làm nhân vật số 0 mà không phản kháng, căn bản là không thể.
Thế nhưng, bất kể tôi làm gì, anh ta luôn có thể hóa giải một cách thuận lợi.
Và đối xử với tôi ngày càng tốt.
Lúc anh ta về nhà họ Thẩm là lúc tôi đang học cấp ba.
Ở trường anh lầm lì ít nói, mỗi ngày chỉ biết cắm đầu vào học.
Mặc cho bạn bè trêu chọc, gây khó dễ thế nào, anh cũng không bận tâm.
Ban ngày giả vờ như người xa lạ, nhưng tối về nhà lại giảng bài và phụ đạo cho tôi.
Kỳ thi Đại học, Thẩm Mộng An đạt 705 điểm, trực tiếp trở thành Thủ khoa Tỉnh năm đó.
Bố mẹ quan tâm anh vượt xa trước đây, thậm chí vượt cả tôi.
Chưa kịp vào đại học, bố mẹ đã cho Thẩm Mộng An vào công ty.
Mọi người đều nói, nhà họ Thẩm sắp đổi chủ rồi.
Sự ác ý nhắm vào Thẩm Mộng An trước đây ồn ạt chuyển hướng sang tôi.
Ngay cả tôi cũng nghĩ, mình sắp bị đuổi khỏi nhà rồi.
Thế nhưng, đúng lúc này, Thẩm Mộng An lại che chở tôi như một chú gà con sau lưng anh.
Anh đối xử với tôi không chê vào đâu được, muốn sao thì không cho trăng.
Ai dám nói xấu tôi, anh không nói hai lời là ra tay.
Lương tâm ít ỏi luôn giày vò tôi vào nửa đêm.
Tôi cam chịu rồi.
Làm nhân vật số 0 còn hơn làm kẻ vong ân bội nghĩa.
Nhưng không ngờ, sáu năm trôi qua, anh ta hoàn toàn không hứng thú với m.ô.n.g tôi.
Chỉ là khi tôi chọc giận anh, anh sẽ đánh m.ô.n.g tôi trên đùi như thể tôi là một đứa trẻ chưa mọc răng.
Cái sự xấu hổ này khiến người ta chỉ muốn chết.
Từ ba năm trước, nhiệm vụ công lược đã ngưng trệ.
Giá trị thiện cảm của Hệ thống cũng trở thành một đống mã lỗi.
May mắn là bố mẹ và người thân đều đối xử tốt với tôi.
Mọi thứ dường như không khác gì so với trước khi có Hệ thống—
Không, vẫn có sự khác biệt.
Tôi có thêm một người anh trai đẹp trai, thân hình ưu việt, tính cách không mấy dễ ưa, thích xen vào chuyện bao đồng, nhưng lại rất rộng rãi.
Cuộc sống càng ngày càng tươi đẹp hơn.
