THIẾU GIA GIẢ ĐƯỢC THIẾU GIA THẬT SỦNG TRONG LÒNG BÀN TAY

Chương 18

Anh gắp miếng rau xanh cuối cùng, nhét vào miệng tôi.

Lau miệng, rồi lau tay, lúc này mới mở lời:

“Không cần.”

“Nhà họ Thẩm, bây giờ tôi nói là được.”

“Thứ tôi muốn sẽ tự mình giành lấy, bảy năm, đủ để giành được rất nhiều thứ.”

“Nhân lúc hai người họ đi công tác, tôi đã ‘trộm nhà’ rồi.”

“Hôm qua Thẩm Kha gọi điện cho tôi, chỉ để chất vấn chuyện này.”

“Vì em chạy trốn, anh ta chưa kịp chửi thề xong, tôi đã cúp điện thoại rồi.”

“Thẩm Kha chắc phải nghẹn c.h.ế.t rồi, buồn cười thật.”

Anh nói với giọng nghiêm túc: “Trách em đấy.”

Tôi: ???

Đá anh một cước xuống giường.

Thẩm Mộng An bị đá một cái, không hề bực tức, kéo cổ chân tôi vào lòng một cái.

“Vẫn còn sức.”

“Có muốn làm thêm lần nữa không?”

Tôi: !!!

“NO!!!”

“Tha cho tôi đi, eo tôi sắp đứt rồi.”

Thẩm Mộng An vuốt tóc ra sau, cúi người đè xuống: “Nói dối, rõ ràng là eo tôi mệt hơn.”

“Cứu mạng!! Thẩm Mộng An, anh là đồ cầm thú!! Cầm thú!”

“Thả ra… ưm, Thẩm… tôi… a, đừng chạm vào đó.”

Cho đến hoàng hôn, tôi như một xác c.h.ế.t nằm liệt trên giường, đến một ngón tay cũng không muốn nhúc nhích.

Hệ thống điên cuồng thúc giục tôi ước nguyện trong đầu.

Tôi nhớ lại cảm giác ấm áp trên mu bàn tay, giọt nước mắt của Thẩm Mộng An.

Nhắm mắt lại, ước nguyện:

Thẩm Mộng An mãi mãi có được khả năng hạnh phúc.

Đing dong một tiếng vang lên.

Điều ước đã hoàn thành.

Thẩm Mộng An đẩy cửa bước vào, với chiếc cà vạt hồng phấn ngốc nghếch kia.

Xe đẩy thức ăn lướt trên sàn, dừng lại trước mặt tôi.

Nhìn nụ cười thỏa mãn trên mặt anh, tôi cố gắng nhắm mắt lại.

Cầm thú đúng là cầm thú.

END.

back top