THIẾU GIA ĂN CHƠI KHÉT TIẾNG BỊ ÉP ĐÍNH HÔN VỚI CON CẢ CỔ HỦ, VÔ VỊ

Chương 4

Tôi hơi bối rối dời ánh mắt đi, vành tai nóng ran một cách khó hiểu, chỉ có thể cứng nhắc ngồi xuống đầu kia của ghế sofa.

Người lớn nhanh chóng chuyển chủ đề sang ngày cưới.

Tôi giả vờ lơ đãng nghịch điện thoại, nhưng ánh mắt lén lút vẫn không ngừng quan sát Vệ Tinh Ngôn.

Dáng ngồi của hắn vẫn đoan chính, đường nét khuôn mặt góc cạnh sạch sẽ, lặng lẽ lắng nghe ý kiến về ngày lành tháng tốt của ba mẹ tôi.

Bất chợt, như cảm nhận được điều gì, hắn quay đầu lại không hề báo trước, bốn mắt nhìn nhau.

Tim tôi đập thịch một cái, theo bản năng muốn lườm lại, nhưng cuối cùng chỉ là lúng túng sờ mũi, người thua cuộc lại là tôi.

Ngày cưới nhanh chóng được định đoạt trong không khí vi diệu này.

Lúc Vệ Tinh Ngôn ra về, mẹ tôi cười đẩy tôi: “Quân Ngôn, đi tiễn Tinh Ngôn đi con.”

Gió đêm se lạnh, hai chúng tôi sánh bước ra cổng, không khí có chút trầm lắng.

Tôi đang suy nghĩ nên nói gì đó, thì hắn lại chủ động dừng bước, quay sang tôi, giọng nói trong đêm tĩnh mịch đặc biệt rõ ràng: “Tạ tiểu thiếu gia.”

Hắn ngừng lại một chút, giọng điệu bình thản nhưng xa cách: “Tôi biết, hiện giờ là nhà họ Vệ chúng tôi trèo cao. Mối hôn sự này nếu khiến cậu thực sự khó xử…”

“Không có khó xử!” Tôi như bị giẫm phải đuôi, lập tức cắt ngang lời hắn, “Trước mắt cứ giúp nhà họ Vệ của anh vượt qua cửa ải này đã, vả lại anh nghĩ cậu đây là loại người chịu thiệt sao?”

Tôi chịu không nổi cái kiểu nuốt mọi đắng cay vào bụng như thế này.

Ánh mắt tôi rơi vào bộ vest có vẻ đắt tiền nhưng cổ tay áo đã hơi sờn trên người hắn, tôi nóng nảy trong lòng, làm một việc mà chính mình cũng không ngờ tới.

Tôi nhét chiếc chìa khóa siêu xe còn hơi ấm vào tay hắn, cảm giác lạnh lẽo khi chạm vào.

“Này, cái này cho anh.” Tôi quay mặt đi, cố tình nói với giọng bất cần, “Vừa thắng được, còn chưa kịp ấm chỗ. Nhà họ Vệ bây giờ… ra ngoài cũng cần có chút ‘bộ mặt’, đừng để người ta coi thường.”

“Tất nhiên, nếu anh thấy chiếc xe này quá phô trương, bán đi cũng đáng giá, anh tùy ý xử lý.”

Vệ Tinh Ngôn khẽ sững lại, cúi đầu nhìn chiếc chìa khóa trong lòng bàn tay, rồi ngước lên nhìn tôi. Trong đôi mắt vốn tĩnh lặng như giếng cổ kia, dường như có thứ gì đó khẽ lay động.

Một lúc sau, khóe môi hắn lại cong lên một nụ cười thật sự.

“Cảm ơn cậu,” Giọng hắn trầm thấp, rõ ràng lạ thường trong đêm tối, “Xem ra, lời đồn đại bên ngoài cũng không hoàn toàn đáng tin.”

Sự không thoải mái trong lòng tôi lập tức bị câu nói này xua tan, sự đắc ý trỗi dậy ngay lập tức, cằm tôi hơi hếch lên: “Đương nhiên rồi! Mấy người bên ngoài đó, rõ ràng là ghen tị vì cậu đây sống quá phóng khoáng!”

Nghe vậy, ý cười trong mắt hắn dường như càng sâu hơn.

“Cũng muộn rồi,” Hắn khẽ gật đầu, “Tôi xin phép về trước.”

Tôi đứng yên tại chỗ, nhìn bóng lưng vẫn thẳng tắp, nhưng dường như không còn nặng nề và cô độc như trước nữa, rồi nhìn hắn bước vào xe, cho đến khi đèn hậu hòa vào dòng xe cộ và biến mất.

Gió đêm thổi qua, tôi theo bản năng sờ lên vành tai vẫn còn hơi nóng, trong đầu là nụ cười thoáng qua của hắn vừa nãy.

Gã này… hình như cũng không vô vị như lời đồn.

 

back top