Sáng sớm, tôi nghe thấy tiếng chuông cửa không ngừng.
Tôi mở cửa, là Tiểu Hàng.
Tiểu Hàng xách rất nhiều quà, toàn bộ là túi của các thương hiệu xa xỉ.
"Anh, thật sự xin lỗi, hôm qua làm phiền anh qua đó."
"Những món quà này anh nhất định phải nhận."
Tôi nhìn là biết không phải Tiểu Hàng có thể mua được.
"Với lại, đừng..." Anh ta ngập ngừng, không nói hết câu.
"Giận anh Chi Ngang... Người đó là nghệ sĩ mới công ty đang muốn lăng xê gần đây."
"Tôi biết, tôi sẽ không để tâm đâu." Tôi nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
"Anh... anh Chi Ngang thật sự quan tâm anh đấy."
"Tiểu Hàng, làm khó cậu rồi, mau về đi."
Tiểu Hàng đặt quà vào tay tôi, an ủi tôi vài câu rồi rời đi.
Mấy ngày nay, Lý Nhan ba ngày hai bữa lại gọi điện cho tôi.
Anh ấy lên kế hoạch cho tương lai của tôi, bảo tôi yên tâm sáng tác.
Nghe giọng nói dịu dàng của anh ấy, lòng tôi cũng yên ổn hơn một chút, chuyện Hạ Chi Ngang, chuyện tạo CP rồi sẽ nhanh chóng qua đi thôi.
