THEO HẮN BA NĂM, SAU KHI TÔI TAN NÁT CÕI LÒNG, HẮN LẠI QUỲ GỐI CẦU XIN

Chương 4

Ánh nắng ngày đông không nóng rực như mùa hè, như một lớp voan mỏng bao phủ chúng tôi.

Tôi dậy rất sớm, dành hai tiếng để chuẩn bị một bữa sáng.

Hạ Chi Ngang không thường xuyên đến, nhưng mỗi lần cậu ta đến tôi nhất định sẽ dốc lòng nấu ăn.

Bữa sáng vừa xong, tôi nghe thấy tiếng cậu ta tức giận trong phòng.

"Một cái hot search như vậy mà cũng không gỡ xuống được! Mấy người đến đây ăn hại à!"

Cậu ta bước ra, hét vào mặt tôi: "Vui rồi chứ, mục đích của anh đạt được rồi!"

Tôi bưng bữa sáng ra, toàn là những món cậu ta thích ăn.

"Chi Ngang, sau này sẽ không thế nữa." Tôi cúi đầu đáp lại.

"Trần Ngôn Triệt, anh là người của tôi, anh chỉ có thể là của tôi, hiểu không?"

Cậu ta bóp cằm tôi, hôn lên.

"Hiểu." Tôi dính chặt vào cậu ta đáp.

Tôi biết cậu ta thích tôi ở điểm nào, tôi ngoan ngoãn, một lòng làm hài lòng cậu ta.

"Vẫn là anh tốt, những kẻ ra mắt kia, đứa nào không phải được một chút lợi lộc là lên mặt tận trời." Cậu ta nhìn tôi bằng ánh mắt quyến rũ, trêu chọc.

"Là cậu ngủ với họ à?" Tôi không tự tin hỏi.

"Ừ." Cậu ta lấy ra bức ảnh thân mật với đội trưởng nhóm, rồi nói tiếp: "Chỉ có người này trông còn tạm được, với cả người ra mắt ở vị trí thứ mười một, khá thú vị. Nhưng đều không đẹp bằng anh, không nghe lời bằng anh."

"Tôi đã nói anh đừng làm gì cả, lần này tôi cho anh cơ hội chứng minh bản thân rồi, thấy kết quả chưa, một khối gỗ, ngay cả lời hay ý đẹp cũng không biết nói."

"Chi Ngang, tôi..." Lòng tôi chùng xuống, lời nói mắc kẹt trong cổ họng.

"Một mình anh tôi nuôi nổi." Sau đó là tiếng đóng cửa.

Cậu ta quả thật nuôi nổi tôi, nhà, xe, đồ trang sức cao cấp của tôi đều do cậu ta chu cấp. Tôi chưa từng từ chối, mỗi lần tôi nhận những thứ này, cậu ta đều vui vẻ hơn một chút.

Cậu ta rời đi sau khi ăn được vài miếng bữa sáng, đến trong cơn giận dữ nhưng đi lại nhẹ nhàng.

Trước đây tôi thấy cậu ta cười là đã mãn nguyện rồi, còn bây giờ thì sao? Giấc mơ này sẽ tỉnh chứ?

 

 

back top