THAY MUỘI MUỘI GẢ CHO VƯƠNG GIA DỊ TÍNH, TA TRỞ THÀNH VƯƠNG PHI ÔN THUẬN YẾU ỚT

Chương 2

Từ ngày đó, ta đã hiểu rõ thân phận thật sự của mình trong Vương phủ— một tên nằm vùng cấp cao, kiêm chức hoạt binh phù.

Tối hôm đó, ta thay một thân y phục dạ hành gọn gàng, lén lút đi đến hồ nước hậu viện.

Quả nhiên, bốn phía hồ nước không một bóng người.

Ta vừa đứng tấn xong, chuẩn bị duỗi người cho thoải mái cái thân thể bị cung trang trói buộc cả ngày.

“Hoạt binh phù của bổn vương, đêm khuya không ngủ, chạy đến đây làm chuyện xấu gì?”

Phong Tĩnh từ trong bóng tối đi ra, tay hắn đang xoay xoay hai viên đá nhỏ, bộ dạng kia nói là Vương gia, chi bằng nói là cao thủ giang hồ đi tuần đêm thì đúng hơn.

“Vương gia có rảnh đi tuần đêm, chi bằng đi bồi những vị Cơ thiếp xinh đẹp kia của người,” ta bĩu môi, khôi phục lại bản tính du côn của mình. “Một nam nhân ngày ngày cứ nhìn chằm chằm một vị Vương phi bệnh tật, cũng không sợ người ta nói Vương gia người thân có ẩn tật.”

Khóe miệng Phong Tĩnh giật giật, trên khuôn mặt lạnh lùng kia hiếm hoi lộ ra biểu cảm bị chọc tức.

“Cảnh Từ, điều khoản thứ nhất của hiệp nghị. Ở trong Vương phủ, ngươi phải đóng vai toàn bộ vai trò của Vương phi.”

“Điều khoản thứ hai của hiệp nghị. Vương phi có nghĩa vụ phối hợp với bổn vương tiến hành huấn luyện đặc biệt cần thiết, để đảm bảo sức chiến đấu của hoạt binh phù.”

“Huấn luyện đặc biệt? Vương gia là muốn xem ta có phải là s.ú.n.g bạc đầu nến không?”

Phong Tĩnh không để ý đến lời nói bậy bạ của ta, trực tiếp ném viên đá trong tay về phía ta.

Ta nghiêng người tránh né, đồng thời mũi chân khẽ nhón, d.a.o găm trong tay ra khỏi vỏ, đ.â.m thẳng vào yết hầu Phong Tĩnh.

“Vương gia, võ công của ngươi hoa hòe loè loẹt, nhìn đẹp mà không dùng được.”

“Nếu thật sự lên chiến trường, cái gối thêu hoa như ngươi sẽ bị huynh đệ giang hồ của ta cười chết.”

Kích thích hắn! Hắn càng tức giận, ta càng an toàn. Vương gia chỉ bị những thứ không biết thuần phục hấp dẫn, ta tuyệt đối không muốn trở thành vị Vương phi ôn nhu của hắn.

Võ công của Phong Tĩnh vượt xa ta. Hắn không rút kiếm, chỉ dùng hai ngón tay kẹp lấy d.a.o găm của ta, sau đó mượn lực một cách khéo léo, kéo thân thể ta về phía hắn.

Ta bị hắn giam cầm trong lòng, hơi thở của hắn bao trùm lấy ta. Cánh tay hắn siết chặt eo ta, khiến ta không thể động đậy.

“Võ học kiểu tiểu thư khuê các của ngươi học cũng không tệ.”

Hắn cúi đầu, giọng nói khàn khàn, hơi nóng phả vào tai ta.

“Nhưng, Vương phi của bổn vương không cần dựa vào võ công để giành chiến thắng.”

Hơi thở hắn mang theo sự thanh lãnh của gỗ tùng, ta cảm thấy hai má nóng lên, giãy giụa muốn thoát ra khỏi vòng tay hắn.

“Buông ra! Ngươi làm thế là gian lận! Trong hiệp nghị đâu có viết phải thị tẩm!”

“Thị tẩm?”

Phong Tĩnh cười, nụ cười mang theo một tia trào phúng. “Cảnh Từ, ngươi đúng là dám nghĩ. Thứ bổn vương cần là mưu lược và nghĩa khí của ngươi, còn thị tẩm, đó là sự ban thưởng cho Vương phi thật sự.”

Hắn ném ta ra ngoài, ta lảo đảo, suýt ngã xuống đất.

“Ghi nhớ, Cảnh Từ, ngươi bây giờ không chỉ là Vương phi của bổn vương, càng là đồng minh của bổn vương, mỗi viên gạch trong Vương phủ này, đều có thể là tai mắt của Hoàng tộc cài vào.”

“Nếu ngươi còn dám nói năng lung tung, làm lộ ra sự đặc biệt của bổn vương dành cho ngươi, đừng trách bổn vương ra tay thanh lý môn hộ trước.”

Nói xong, hắn liền không quay đầu lại rời đi.

Ta đứng bên hồ nước, nhìn bóng lưng hắn biến mất, lại sờ lên khuôn mặt hơi nóng của mình.

Mẹ kiếp, đồng minh cái quái gì! Hắn rõ ràng là muốn điều giáo ta, biến ta thành thanh đao sắc bén nhất của hắn.

Nhưng mà... vừa rồi được hắn ôm, cảm giác hình như... cũng không đến nỗi chán ghét? Khụ! Cảnh Từ, đồ không có cốt khí nhà ngươi!

 

back top