THAY MUỘI MUỘI GẢ CHO VƯƠNG GIA DỊ TÍNH, TA TRỞ THÀNH VƯƠNG PHI ÔN THUẬN YẾU ỚT

Chương 16

Sau yến tiệc khánh công, ta và Phong Tĩnh kề vai sát cánh đứng trên đỉnh cao nhất của Vương phủ, nhìn xuống vạn nhà ánh đèn của kinh thành.

“Sau này, không còn ai gọi ngươi là Vương phi nữa.” Phong Tĩnh nắm tay ta, nhẹ giọng nói.

“Vậy gọi là gì?” Ta nhướng mày, “Gọi là Hoàng hậu? Nhưng giang sơn này còn chưa về tay ngươi cơ mà? Hơn nữa Hoàng hậu nghe có vẻ nữ tính quá, lão tử không quen.”

Phong Tĩnh bật cười, tiếng cười đó trong đêm tối đặc biệt cuốn hút: “Vậy thì gọi là Tướng quân. Định Bắc Tướng quân của bổn vương.”

“Cái này còn tạm được.” Ta hài lòng gật đầu.

“Nhưng, Hoàng đế lão già bây giờ đang rất đề phòng ngươi, ngươi thật sự muốn ngồi lên vị trí đó sao?” Ta không nhịn được hỏi hắn, dù sao ai cũng nói hắn muốn vị trí vạn người phía trên.

“Không muốn,” Phong Tĩnh nhìn ánh đèn xa xa, chậm rãi nói, “Nhưng ta đã hứa sẽ bảo vệ mảnh đất này, ta sẽ giữ lời hứa. Vị trí đó rất mệt, ta không muốn c.h.ế.t mệt trên đó. Ta còn muốn cùng ngươi....”

Hắn đột nhiên ghé sát tai ta nói vài chữ, ta tức giận đánh hắn.

“Vương gia chóa má, ngươi không biết xấu hổ!”

Đáp lại ta là tiếng cười sảng khoái của Phong Tĩnh.

Cuộc sống cứ thế định hình, ta vẫn là ta, chỉ là có thêm một cái danh Định Bắc Tướng quân, cùng hắn kề vai sát cánh lên triều, cùng vào quân doanh.

Trên triều đình, những lão hồ ly kia từ sự kinh ngạc, phản đối ban đầu, đến sau này quen dần, cuối cùng thậm chí bắt đầu khâm phục. Bởi vì ta đã dùng thực lực chứng minh, ta không chỉ có thể giúp Vương gia chắn đào hoa, mà còn có thể cùng hắn giữ giang sơn.

Thỉnh thoảng, chúng ta cũng sẽ lén lút ra khỏi Vương phủ, thay áo vải thô, đi đến quán rượu náo nhiệt nhất kinh thành uống loại thiêu đao tử mạnh nhất.

“Này, Vương gia,” ta dùng khuỷu tay chọc hắn, “Nói thật, ngươi thật sự không muốn có một đứa con sao?”

Phong Tĩnh rót đầy một bát rượu cho ta, ánh mắt còn sáng hơn cả sao trời.

Hắn nhìn ta, nghiêm túc nói: “Không cần. Cảnh Từ, điều ta cầu trong đời này không phải là có người kế thừa, mà là có ngươi bên cạnh. Giang sơn này là do chúng ta cùng nhau đánh xuống, nếu có một ngày chúng ta không giữ được nữa, vậy thì cùng nhau về giang hồ, ta cùng ngươi mở một quán trọ, ngươi làm lão bản, ta làm...”

“Làm nam sủng của ta?” Ta cắt lời.

Hắn nhéo cằm ta, nheo mắt nguy hiểm: “Làm chưởng quỹ của ngươi, buổi tối về phòng làm nam sủng của ngươi, phạt ngươi cả đời không xuống được giường.”

Ta cười lớn, uống cạn bát rượu. Mặc kệ cái vương quyền phú quý, mặc kệ cái ánh mắt thế tục. Có rượu, có thịt, có hắn. Cái giang hồ và giang sơn này, chẳng phải đều là của ta sao.

(Hết)

back top