Ta bị Phong Tĩnh cưỡng ép đưa về phòng trên quán trọ.
Trên đường đi, ta luôn cố gắng giãy giụa. Nhưng Phong Tĩnh là Vương gia thường xuyên cầm quân đánh trận, sức mạnh vượt xa ta. Ta một lần cũng không thoát khỏi vòng tay hắn thành công.
Hắn đặt ta lên chiếc giường mềm mại, không tiếp tục bá đạo áp chế ta nữa. Hắn chỉ ngồi trên chiếc ghế bên giường, lẳng lặng nhìn ta.
“Cảnh Từ, ngươi bỏ trốn ba ngày, bổn vương tìm ba ngày.”
“Ngươi nghĩ bổn vương đến bắt ngươi về vấn tội sao?”
“Chẳng lẽ không phải?”
Ta khoanh tay, cười lạnh hỏi ngược lại.
“Ngươi đến bắt ta về tiếp tục làm hoạt binh phù của ngươi sao? Vương gia, tấm sách phong Vương phi kia của ngươi bây giờ nên đưa cho Tô Thanh Ảnh, nàng ta là nữ nhân, nàng ta có thể kề vai sát cánh bên ngươi.”
Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ nhẹ. Thị vệ thống lĩnh Huyền Giáp bước vào, sắc mặt mang theo sự kỳ quái.
“Vương gia, Tô tiểu thư... Tô Thanh Ảnh đến rồi, nàng ta nói là phụng chỉ mà đến, muốn gặp Vương phi.”
Tô Thanh Ảnh! Nàng ta thế mà đuổi đến biên ải!
Ánh mắt Phong Tĩnh lập tức trở nên lạnh lùng, hắn gật đầu với Huyền Giáp.
Rất nhanh, Tô Thanh Ảnh mặc một thân quý nữ phục trang thanh nhã, ưu nhã bước vào phòng.
“Vương phi, lâu rồi không gặp.” Nàng ta hơi hành lễ, ngữ khí lại mang theo sự khiêu khích.
“Thần thiếp là phụng chỉ đến yết kiến người, dù sao, vị trí của người có liên quan đến binh quyền của Vương gia, thần thiếp không thể không cẩn thận.”
Ta cười khẩy một tiếng: “Tô tiểu thư, ngươi đây là thân phận bại lộ rồi sao? Hay là nói, ngươi đã không thể chờ đợi mà muốn thay thế rồi?”
Tô Thanh Ảnh cười, nụ cười ưu nhã mà vô tình.
“Vương phi nương nương, trong lòng người rõ hơn ai hết. Người bất quá chỉ là thanh đao sắc bén nhất của Vương gia, dùng xong tự nhiên phải tra vào vỏ. Người là nam nhân, không thể sinh hạ con nối dõi, không thể củng cố hậu vị cho Vương gia, người vĩnh viễn không thể trở thành Vương hậu kề vai sát cánh bên Vương gia.”
Nàng ta tiến lên một bước, hạ giọng, ngữ khí mang theo tư thái của kẻ chiến thắng.
“Vương gia muốn giang sơn, không chỉ cần binh phù, còn cần con nối dõi! Người không thể cho Vương gia con nối dõi. Người chung quy chỉ là một công cụ thế thân.”
“Sự tồn tại của người là điểm yếu lớn nhất của Vương gia, nếu người thật sự vì hắn, thì nên biến mất.”
Ta cắn chặt răng, nhìn chằm chằm vào Phong Tĩnh. Ta chờ hắn phản bác, chờ hắn bảo vệ!
Tuy nhiên, Phong Tĩnh chỉ lạnh lùng nhìn Tô Thanh Ảnh, không hề nhìn ta một cái.
“Tô tiểu thư, đủ rồi.” Có lẽ thấy sắc mặt ta quá tệ, Phong Tĩnh cuối cùng cũng lên tiếng cắt ngang nàng ta.
Mục đích của Tô Thanh Ảnh đã đạt được, nàng ta ưu nhã lui ra.
Ta nhìn Phong Tĩnh, ánh mắt tràn đầy sự tuyệt vọng.
“Vương gia, người nghe thấy không? Ta chỉ là hoạt binh phù của người, một nam nhân không thể cho người con nối dõi. Người vì sao còn không chịu thả ta đi?!”
“Cảnh Từ!” Bàn tay thường xuyên chỉ huy ngàn vạn quân mã của Phong Tĩnh, siết chặt cổ tay ta.
“Ngươi tưởng bổn vương đến bắt ngươi sao? Bổn vương là đến cầu xin ngươi!”
“Thứ bổn vương muốn từ trước đến nay không phải Vương phi, không phải con nối dõi, không phải hậu vị! Thứ bổn vương muốn là ngươi! Ngươi đừng nghe nàng ta nói bậy, nàng ta là người do Hoàng đế phái đến, chúng ta phải giữ chân nàng ta, ta muốn diễn trọn vẹn vở kịch này với nàng ta.”
“Cảnh Từ, bổn vương muốn cho ngươi quyền lực bình đẳng nhất, bổn vương muốn cho ngươi nửa giang sơn! Ngươi đừng chạy nữa!”
“Coi như là vậy đi. Đây là bước cờ cuối cùng, bổn vương tự mình có thể đi hết, Tô Thanh Ảnh đã không còn giá trị lợi dụng nữa rồi, ta sẽ xử lý nàng ta. Bổn vương cầu xin ngươi, đừng đi. Bổn vương không gần nữ sắc, ngươi đi rồi ta phải làm sao?”
Cầu xin ta? Dùng vương quyền để cầu xin ta? Hắn đây lại là diễn trò gì? Tình yêu của vị Vương gia chóa má này, thế mà lại bá đạo và đè nén đến vậy!
