THÂN LÀ HỆ THỐNG, SAO TÔI LẠI XUYÊN SÁCH LUÔN RỒI

Chương 4

Anh ta gọi tôi lại, tôi quay đầu, khó khăn nặn ra nụ cười: "Lại sao nữa?"

Lâu Xuân Dao mắt mày cong cong, tâm trạng có vẻ rất vui vẻ đi tới.

Vừa đến gần, hương thơm nhàn nhạt thanh lịch bay thẳng vào mũi tôi.

Anh ta kéo tay tôi, duỗi thẳng, đặt một cái bật lửa vào lòng bàn tay tôi, rồi bao bọc tay tôi lại nắm chặt.

Nháy mắt với tôi.

"Đồ vật, nhớ giữ cho kỹ."

Khiến tôi suýt nữa lạc vào cái bẫy nhan sắc.

Lâu Xuân Dao xảo quyệt lại biết quyến rũ người, đối với người qua đường như tôi cũng thân mật như vậy.

Đúng là xảo quyệt!

Tôi nằm ngửa trên chiếc giường gỗ của căn nhà thuê, nắm chặt cái bật lửa dường như còn sót lại hơi ấm, thở dài.

Vừa thở dài được ba hơi, Hệ thống chính đột nhiên xuất hiện.

"540! Ký chủ của cậu gặp nguy hiểm rồi!"

Tay tôi buông lỏng, cái bật lửa đập vào mặt tôi.

Sống mũi đau điếng.

"Gì cơ?"

Hệ thống chính hận không thể rèn sắt thành thép: "Lâu Xuân Dao gặp nguy hiểm rồi, cậu mau đi đi, nếu anh ta chết, nhiệm vụ này của cậu thật sự không còn chút hy vọng nào nữa!"

Tôi sợ hãi bật dậy, theo địa chỉ Hệ thống chính cung cấp mà tìm đến.

Mười phút sau, tôi thở hổn hển đứng trước cửa quán bar.

Mười lăm phút sau, tôi thấy Lâu Xuân Dao đang ngồi trong ghế sofa khu riêng, cúi đầu, xung quanh vây kín một vòng "chó" thèm khát.

Sau đó tôi mắng Hệ thống chính té tát: "Nguy hiểm chỗ nào? Anh ta không phải đang yên ổn đó sao?"

Hệ thống chính cạn lời: "Rượu của anh ta bị bỏ thuốc rồi, bây giờ ý chí không tỉnh táo, đợi lát nữa là anh ta sẽ tự tay xé quần áo đó!"

Mẹ nó, vậy thì rất khẩn cấp rồi.

Nhưng tôi đi lên đưa người đi cũng phải có thân phận chính đáng chứ.

Thế là ánh mắt tôi rơi vào người phục vụ đi ngang qua.

Trong buồng vệ sinh, tôi lóng ngóng cầm đồng phục phục vụ, chần chừ mãi không thay.

Không có gì khác, bộ đồ này hơi bị xấu hổ.

Áo sơ mi trắng xuyên thấu cộng với quần short bó sát màu đen, còn có cả đai đeo chân.

Nhìn một cái là biết không phải nơi đàng hoàng.

"Có thể dùng quyền hạn sửa bộ đồ này cho bình thường một chút không?"

Hệ thống chính lười trả lời tôi, quay đầu ngoại tuyến.

Tôi tức giận đến mức nổi đóa một chút.

Vì tiền lương hưu!

540, tôi làm được!

Tôi nghiến răng mặc vào, không dám nhìn vào gương, quay đầu đi thẳng đến khu riêng của Lâu Xuân Dao.

Quả nhiên người đã say rồi.

Tôi chen qua vài người đang hận không thể nhào tới, kéo cánh tay Lâu Xuân Dao khoác lên vai mình.

Lâu Xuân Dao rất nghe lời và ngoan ngoãn, đi theo tôi chầm chậm lên phòng riêng lầu trên.

Ném người lên giường, tôi ngồi xổm bên giường, nhìn chằm chằm Lâu Xuân Dao đang ngủ rất say, mệt đến thở dốc.

"Anh đúng là khắc tinh của tôi mà."

Than phiền thì than phiền, tôi vẫn lấy khăn ướt lau mặt và cánh tay cho anh ta, sau đó kéo chăn đắp kín chuẩn bị rời đi.

Ngay trước khi tôi quay người, một lực mạnh mẽ truyền đến từ cổ tay.

Ngay sau đó, cả người tôi thuận theo lực đó ngã về phía sau.

Cổ bị bóp, tôi nhìn thấy Ký chủ lẽ ra phải đang hôn mê khóe miệng nở nụ cười vui vẻ, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào tôi.

Anh ta nói: "Bắt được cậu rồi."

Sự thay đổi quá đột ngột, đầu óc chậm chạp của tôi có chút chưa kịp phản ứng.

Nháy mắt, trước mắt tôi toàn là khuôn mặt khiến người ta không nhịn được muốn phạm tội của Lâu Xuân Dao.

Thấy tôi không nói gì, Lâu Xuân Dao có chút âm u hơn, lực ở cổ tay tăng thêm: "Không có gì muốn nói sao?"

Tôi thầm tát mạnh vào mặt mình vài cái, lập tức bắt đầu diễn xuất, mặt đầy vẻ sắp khóc: "Anh lớn, anh có nhận lầm người không?"

 

back top