TÁM NĂM SAU GẶP LẠI, TÔI DÙNG THIẾT KẾ QUÝ GIÁ NHẤT CỦA MÌNH XĂM LÊN MẶT ANH

Chương 8

Năm mười sáu tuổi.

Tôi gặp Dụ Tễ Thần lần đầu tiên.

Đó là lúc tôi khốn khổ thảm hại nhất.

Mẹ qua đời, cha dượng đuổi tôi ra khỏi nhà.

Màu nước tung tóe khắp người, khắp mặt tôi.

Quần áo, sách vở và bản vẽ của tôi, tung bay như tuyết.

"Mẹ mày c.h.ế.t rồi, mày còn mong tao nuôi mày à?"

"Tay chân lành lặn, tự đi mà kiếm sống đi."

Hắn giẫm chân lên bản vẽ của tôi.

"Chỉ có mẹ mày mới bỏ tiền cho mày học mấy thứ vô dụng này."

Tôi khổ sở cầu xin.

"Chỉ cần cho cháu học xong cấp ba thôi."

"Cháu có thể viết giấy nợ, sau này sẽ trả lại chú."

Đại học có thể xin vay vốn sinh viên, mười tám tuổi tôi cũng có thể tự đi làm thêm.

Nước mắt hòa lẫn với màu vẽ, cả người tôi vừa thảm hại vừa buồn cười.

Dụ Tễ Thần xuất hiện vào lúc này.

Điều xuất hiện đầu tiên, là mùi hương hoa nhài trên người anh.

Anh kéo tôi dậy khỏi mặt đất, khẩu trang che đi gần hết khuôn mặt anh.

Chỉ lộ ra đôi mắt rực rỡ ôn nhu và vầng trán sáng sủa.

Trên cổ áo sơ mi trắng, cài một cành hoa nhài thơm ngát đang nở rộ.

Những lời bàn tán xung quanh khiến anh nghe rõ đầu đuôi câu chuyện.

Căn nhà mà mẹ tôi đã bỏ ra phần lớn tiền, cánh cửa sẽ không bao giờ mở ra cho tôi nữa.

Tôi không có tiền, khả năng cao là phải nghỉ học.

Dụ Tễ Thần đưa cho tôi một tấm thẻ.

"Học hành chăm chỉ nhé."

Anh nhặt bản vẽ của tôi lên.

"Vẽ rất đẹp, rất có năng khiếu."

Tấm thẻ cấn vào lòng bàn tay tôi.

Tôi đưa tay nắm lấy vạt áo anh.

Cắn môi.

"Anh đợi tôi lớn, tôi sẽ trả lại anh."

Anh đưa tay ra, xoa đầu tôi.

"Không cần em trả."

Anh lấy khăn giấy từ túi ra, sắp chạm vào mặt tôi.

Phía sau vang lên tiếng gọi.

"Anh, đi thôi, còn có hẹn nữa."

Khăn giấy được nhét vào tay tôi.

Anh dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào mu bàn tay tôi.

"Lớn lên ngoan ngoãn nhé."

 

 

back top