Đèn phòng ngủ chính đã tắt, ngoài cửa sổ vẫn còn tiếng mưa rơi rả rích.
Hôm nay giống như một giấc mơ mà tôi không thể diễn tả được cảm xúc.
Tôi vui mừng khi gặp lại Dụ Tễ Thần, nhưng lại không muốn anh ở trong hoàn cảnh này.
Anh là Dụ Tễ Thần kia mà.
Dụ Tễ Thần rực rỡ chói lọi, đôi mắt ôn nhu, kiêu hãnh và nổi bật.
Anh nên xuất hiện trong mùa xuân dịu dàng, đêm hè rực lửa, tóm lại không nên là mùa thu tiêu điều này.
Mở chiếc hộp bị khóa, lấy ra một mảnh giấy kim tuyến nhỏ được niêm phong kỹ càng.
Năm đó tôi nắm lấy vạt áo anh, trong lòng bàn tay còn sót lại một mảnh giấy kim tuyến nhỏ.
Chắc là được rải xuống lúc kết màn sân khấu, dính trên vạt áo anh.
Tôi cất giữ mảnh giấy kim tuyến nhỏ bé này, cẩn thận đặt nó suốt tám năm.
Tôi nghĩ, ít nhất, ít nhất tôi nợ anh một câu "Cảm ơn" và "Tạm biệt".
Nhưng khi gặp lại, tôi không muốn nói lời cảm ơn nữa.
