TÁM NĂM SAU GẶP LẠI, TÔI DÙNG THIẾT KẾ QUÝ GIÁ NHẤT CỦA MÌNH XĂM LÊN MẶT ANH

Chương 1

Cánh cửa kính bị đẩy từ ngoài vào, kéo theo tiếng chuông gió “đinh leng” vang lên.

Tôi vùi đầu đắm chìm trong tiếng nhạc từ tai nghe, không ngẩng lên.

Chương trình radio được cập nhật hai tuần một lần.

Tôi tải xuống, nghe ít nhất ba lần mỗi ngày.

Giọng của người dẫn chương trình rất giống với người tôi vẫn luôn khắc khoải nhớ thương.

"Chào mừng quý khách, anh muốn tư vấn hình xăm phải không?"

Ngay khi có người bước vào, Thành Quả đã đứng dậy tiếp khách.

Tiệm xăm này là do chúng tôi hùn vốn mở, cậu ấy bỏ phần lớn tiền, phụ trách quản lý sổ sách và đón khách đặt lịch.

Tôi phụ trách chuyên môn kỹ thuật và quản lý nhân sự.

"Xin hỏi, với vết sẹo như thế này, có mẫu xăm nào che được không?"

Bàn tay đang giữ dây tai nghe của tôi khựng lại, tôi nhấn nút tạm dừng rồi ngẩng đầu lên.

Thành Quả đã che mất toàn bộ khuôn mặt và gần hết người của vị khách.

Tôi chỉ thấy một đoạn tay áo màu xám, kéo theo bàn tay có đốt ngón tay rõ ràng vén nhẹ dây khẩu trang bên phải.

Nửa vành tai lộ ra theo cử động trắng như ngọc.

Thành Quả hít một hơi lạnh, đưa tay ấn vào mặt đối phương.

"Vết thương lớn như thế này, sẹo có tăng sinh, nhưng lớp da bên dưới rất mỏng, rất khó để tạo ra một hình xăm che phủ hoàn toàn."

"Hình xăm như vậy đòi hỏi thiết kế, cần rất nhiều thời gian và tiền bạc đầu tư, đồng thời cũng yêu cầu kỹ thuật rất cao từ thợ xăm."

"Xăm trên sẹo khó giữ màu, cũng khó đạt được độ liền mạch như mong muốn của đường nét, vết thương lại tập trung trên mặt."

Thành Quả tiếc nuối nói.

"Hiện tại, chúng tôi không nhận dự án như vậy, anh có thể thử tham khảo các tiệm khác xem sao."

Không có sự bất ngờ, không có giọng điệu thất vọng.

Giọng nói vẫn rất nhẹ nhàng.

"Làm phiền cậu rồi."

Giọng nói quen thuộc lập tức va chạm mạnh vào tâm trí tôi.

Ngay cả trong mơ tôi cũng không mơ thấy một giọng nói như thế.

"Khoan đã."

Tôi vội vàng đứng bật dậy khỏi ghế, tai nghe rơi xuống đất, cùng với chiếc điện thoại của tôi.

Vết sẹo gồ ghề hằn trên má phải anh, kéo dài xuống tận cổ.

Giống như một miếng ngọc đẹp tuyệt vời bị hủy hoại mất một góc.

Ngọc trắng có tì vết, thật đáng tiếc.

Lông mi anh khẽ run lên.

Tôi đối diện với đôi mày và ánh mắt vô cùng ôn nhu đó.

Niềm vui hội ngộ khiến tôi không kìm được thở dốc, đầu ngón tay run rẩy.

"Để tôi xem, được không?"

Giọng tôi thả rất nhẹ, sợ làm kinh động giấc mơ tái ngộ mong chờ đã lâu này.

Ngón tay đưa ra hơi run rẩy.

Chạm vào nhiệt độ chân thật trên người anh, từ từ vuốt qua má anh.

Vết thương nhìn qua biết là đã được xử lý chuyên nghiệp rất nhiều, chỉ là vết thương lúc đó quá sâu, da anh lại quá trắng và tinh tế, còn là thể chất sẹo lồi c.h.ế.t tiệt.

Khóe mắt tôi không thể kiềm được mà nóng lên.

"Tôi... tôi có thể làm được."

 

 

back top