Lúc bước xuống xe, đầu óc tôi mơ màng.
Đây không phải nhà tôi.
Nơi sang trọng như thế này, chắc chắn là nhà của Giang Dật.
Con trai mơ mơ màng màng hỏi: "Mẹ ơi, đây là nhà mới của chúng ta sao?"
Giang Dật cười, rất nhanh chấp nhận thân phận mẹ của con trai tôi.
"Đúng rồi! Nhưng sau này phải đổi cách gọi chú."
"Dạ vâng."
Tôi: "..."
Tôi đồng ý à? Sao không ai thông báo cho tôi?
Tôi muốn kéo con trai về nhà.
Thằng bé cứ ôm chặt Ultraman không chịu buông tay.
Tôi dỗ dành: "Ngoan, về nhà bố mua cho."
Giang Dật lơ đãng đứng phía sau con trai, giọng nói u ám:
"Ultraman này là hàng đặc chế, trên thế giới chỉ có một cái này thôi."
Bàn tay con trai vốn đã buông lỏng lại ôm chặt hơn.
Tôi muốn trợn mắt, Giang Dật nói dối không chớp mắt.
Một Ultraman nho nhỏ, thiếu gì chỗ bán trên mạng chứ?
Nhưng con trai lại tin lời anh ấy, một tay ôm Ultraman, một tay ôm chân Giang Dật:
"Chú đẹp trai, cháu không về nhà đâu."
Thằng bé đổi giọng nhanh thật.
Vậy thì tôi tự đi, cứ đi được một bước lại quay đầu ba lần.
"Bố đi nha, bố thật sự đi nha, bố đi rồi ngày mai không có ai đưa con đi học đâu đó."
Con trai nhìn tôi, tôi tưởng nó sẽ không nỡ tôi.
Ai ngờ, nó chẳng khách sáo vẫy tay với tôi, quay đầu lại nói với Giang Dật:
"Chú đẹp trai, ngày mai có thể dùng chiếc xe đẹp hôm nay đưa cháu đi học không ạ? Cháu không muốn đi xe điện lộ thiên của bố nữa."
Giang Dật gật đầu đồng ý, cười, nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng.
Xe điện của tôi làm sao cháu hả?
Trước đây không phải ngồi vui vẻ lắm sao?
