Tôi thì sao chứ?
Nói về tốc độ thay đổi sắc mặt, tôi dám nhận thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất.
Ban đầu tôi và Giang Dật hẹn hò êm đẹp.
Giây tiếp theo, tôi nhận được tin bố tôi muốn bán tôi đi để trả nợ.
Ông nói, nếu tôi không đồng ý, ông sẽ bị đám người đòi nợ c.h.é.m chết.
Tôi không thể nhìn bố tôi chết, nên đã đồng ý.
Bố tôi vẫn còn một chút lương tâm.
Không chọn người già nua xấu xí làm đối tượng kết hôn của tôi.
Mà chọn một người gia đình đủ giàu có, nhân phẩm được, chỉ là sức khỏe không tốt, hay còn gọi là người c.h.ế.t sớm, làm đối tượng kết hôn của tôi.
Cũng không biết người đó coi trọng tôi điểm nào.
Chỉ đích danh muốn bố tôi đưa tôi tới.
Bố tôi thấy quyết tâm của người đó, nhân cơ hội kiếm được một khoản tiền trả hết nợ, rồi đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại với bố tôi.
Tôi đã đề nghị chia tay với Giang Dật.
Anh ấy hỏi tôi lý do, tôi trực tiếp trả lời ba chữ.
"Người quá nghèo."
Lúc đó tôi và Giang Dật đều là gia đình bình thường, à không, nhà anh ấy tốt hơn nhà tôi nhiều.
Năm cuối đại học, mẹ anh ấy đột nhiên mắc bệnh ung thư, tốn không ít tiền.
Năm đó, bố tôi đột nhiên mắc chứng nghiện cờ bạc, ném đi không ít tiền.
Ba chữ kia chặn lại bước chân níu kéo của Giang Dật.
Anh ấy nhẹ nhàng nói một chữ "được".
Tối hôm đó, anh ấy nhất quyết mời tôi ăn bữa cuối cùng, nói là bữa cơm chia tay.
Đêm đó, cả hai chúng tôi đều mang đủ loại cảm xúc, uống say mèm.
Tỉnh lại, hai người nằm mơ màng trên giường.
Lần đầu tiên trải qua chuyện này, tôi hoảng loạn, vội vàng trở về nhà.
