Trường học đã bố trí xong hiện trường từ sớm.
Chỉ chờ mọi người đến đông đủ là xuất phát.
"Chú ơi, lát nữa chú phải ngoan ngoãn phối hợp với cháu và bố nhé."
Giang Dật nhìn thoáng qua khung cảnh, có chút hiểu ra, là trò chơi đôi chân ba người.
Anh ấy đột ngột hỏi: "Nếu hôm nay không gặp tôi... thôi bỏ đi."
Tôi lấy hai sợi dây, chuẩn bị buộc vào chân tôi và con trai, không để ý anh ấy lẩm bẩm gì.
Giang Dật một tay bế con trai lên, đứng bên cạnh tôi.
Con trai chớp chớp mắt, ngơ ngác.
Tôi lập tức nhìn ra ý đồ của anh ấy, không vui nói: "'Mẹ' nhà ai lại để con nít đứng ngoài."
Giang Dật cụp mắt, lầm bầm nhỏ giọng.
"Tôi đâu phải mẹ nó."
Giang Dật là người cố chấp, nếu lúc này không chiều theo ý anh ấy, có lẽ anh ấy sẽ lập tức bỏ cuộc.
Trò chơi sắp bắt đầu, không thể xảy ra sai sót vào lúc này, tôi đành an ủi con trai.
"Con trai, con nhỏ, nhường chú một chút được không?"
Con trai chớp chớp mắt, cố nhịn nước mắt gật đầu.
Giang Dật chẳng có chút ngượng ngùng nào, nhanh chóng rút dây từ tay tôi ra, buộc c.h.ặ.t c.h.â.n tôi và chân anh ấy lại.
