TA LÀ PHU TỬ CỦA TIỂU CÔNG TỬ PHỦ TƯỚNG QUÂN, VẬY MÀ HẮN LẠI CÓ Ý ĐỒ VỚI TA

Chương 23

 

Người dưới quyền đến báo, phương sĩ kia dường như đã thừa cơ hỗn loạn trốn khỏi Hoàng cung, may mắn bị người trực ban nhìn thấy, kịp thời bắt lại.

“Đại nhân, Đại nhân người tha cho ta đi, chuyện Người giao ta đều làm tốt, không một ai phát hiện, Người tha cho ta đi.”

Tay ta vò miếng gạc băng bó mang về từ tiểu viện.

Trên đó còn dính thảo dược và máu, đã lờ mờ bốc mùi.

Nhưng ta vẫn trân quý nắm chặt trong tay, không cho phép bất cứ ai chạm vào.

“Ngây thơ.” Ta hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu nhìn hắn, “Ngươi phạm phải tội khi quân, theo luật phải tru di cửu tộc, ngươi dựa vào đâu mà nghĩ ta sẽ tha cho ngươi?”

“Ta là làm việc cho Đại nhân mà...” Hắn quỳ bò đến vấu lấy chân ta.

“Vì ta? Chính là vì ta, nên ngươi mới nhất định phải chết.”

Ta đứng dậy, phủi phủi chỗ bị hắn chạm vào trước ngực, lạnh lùng nói:

“Giết đi trong lúc hỗn loạn, làm cho sạch sẽ một chút.”

Bước ra ngoài, đón lấy màn đêm, bên ngoài ánh sao lấp lánh.

Đột nhiên, trời đổ tuyết lớn.

Nhẹ nhàng và trắng tinh, như thể có thể che lấp tất cả dơ bẩn trên mặt đất này.

 

back top