TA LÀ PHU TỬ CỦA TIỂU CÔNG TỬ PHỦ TƯỚNG QUÂN, VẬY MÀ HẮN LẠI CÓ Ý ĐỒ VỚI TA

Chương 19

 

Ngày hôm sau Tiêu Dật Trần không đến lớp, lòng ta âm ỉ bất an.

Tuy nói hắn ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới là chuyện thường, nhưng hôm nay lại đặc biệt khác, như có thứ gì đó đè nặng khiến ta khó thở.

Chiều tối, một đám trẻ con khóc lóc chạy vào sân, vừa khóc vừa kêu: “Dật Trần ca ca đánh nhau với người ta trong hẻm, sắp bị đánh c.h.ế.t rồi!”

Lòng ta chấn động, chẳng màng gì cả, bật chân chạy ra ngoài, tim đập như trống trong lồng ngực.

Vừa rẽ qua góc hẻm, cảnh tượng trước mắt khiến ta hít một hơi lạnh.

Tiêu Dật Trần toàn thân bị thương, y phục rách nát ngã trong vũng máu, cổ họng ứa máu.

Sau khi nhìn thấy ta, miệng hắn mở ra khép lại, như đang giục ta mau đi.

Hắn mỏng manh đến mức dường như gió thổi qua là sẽ tan biến.

Gã tráng hán đối diện hắn cầm một thanh đao lớn, múa lên phát ra tiếng gió rít.

Thấy mũi đao chỉ thẳng vào tim Tiêu Dật Trần, sắp sửa đ.â.m vào.

Ta không kịp nghĩ gì, một bước vọt lên, húc mạnh gã tráng hán kia văng ra.

Tốc độ ra tay của ta nhanh kinh người, gã tráng hán thậm chí còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, đã bị ta đánh ngã xuống đất.

Đao lớn rơi sang một bên, hắn lăn một vòng trên đất, lập tức giơ nắm đ.ấ.m vung về phía ta.

Ta nghiêng người tránh, tay ngược xuất một chưởng, chưởng đao mang theo tiếng gió lạnh từ cổ tay đến ngực.

Ba chưởng, đánh cho hắn gân cốt đứt đoạn, hoàn toàn không có sức chống đỡ.

Hắn không cam lòng nhìn về phía Tiêu Dật Trần một cái, rồi phi như bay mà bỏ đi.

Ta đỡ Tiêu Dật Trần dậy.

Thân thể hắn lắc lư sắp đổ, khóe miệng rỉ máu, nhưng vẫn chằm chằm nhìn ta.

Ta xé một góc y phục, sơ sài băng bó vết thương cho hắn, vừa lo lắng vừa giận dữ: “Đánh không lại thì không biết chạy sao, sao lại để người ta đánh thành ra nông nỗi này?”

Hắn không nói, chỉ có ánh mắt vẫn khóa chặt trên người ta, như đang xem xét, lại như đang thăm dò.

“Tiên sinh...” Giọng hắn lạnh lùng, “Ngươi cũng đến g.i.ế.c ta sao?”

“Nghe đồn, Thánh Thượng đối với Gia tộc Công chúa mới tìm về đặc biệt hậu đãi, không chỉ phong chức lớn, ngay cả Ám Các bên cạnh mình cũng giao cho Tiểu Quận Vương. Thân phận của Gia tộc Công chúa vẫn là một bí ẩn, đặc biệt là Tiểu Quận Vương, đến nay chưa ai biết mặt Người.”

“Thì ra ngay bên cạnh ta. Tiên sinh, học sinh không hiểu, việc ta... có tính là ân nhân cứu mạng của Công chúa điện hạ không?”

 

back top