Quá kích động, ta quên mất Tiêu Diệu hiện tại thân thể vẫn còn yếu, hắn bị ta dùng sức đẩy ngã xuống đất.
"Xin, xin lỗi, ta lập tức đứng dậy."
Tiêu Diệu trông có vẻ rất đau, hắn đưa tay che mắt.
"Huynh đệ, ngươi có ổn không, ngươi đừng dọa ta, hức hức..."
"...Ta không sao."
Sau đó, Tiêu Diệu khổ công nghiên cứu tri thức trong sách, ta ngồi ở một bên không quấy rầy hắn.
Hắn đã sớm đưa cho ta thức ăn và nước uống, còn giúp ta trải một chiếc giường đơn giản.
Khi ngủ, ta mơ hồ nghe thấy tiếng thở dốc bị đè nén của hắn.
Ta giật mình tỉnh dậy, chỉ thấy hắn cố gắng giữ vững thân hình, ngồi thẳng tắp. Nhìn kỹ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hai mắt nhắm nghiền, gân xanh nổi lên trên cổ.
Ta chợt nhớ ra, 《Trúc Kinh Quyết》 tuy tốt, nhưng có tác dụng phụ.
Trong sách gốc nói Tiêu Diệu bị kéo vào ảo cảnh, dùng góc nhìn thứ ba để xem lại quá khứ hắn bị ức hiếp.
Hà Nguyễn không chịu được Tiêu Diệu hơn hắn, ỷ vào thân phận đại thiếu gia Hà gia, bắt Tiêu Diệu quỳ xuống làm ngựa cưỡi. Tiêu Diệu sống c.h.ế.t không chịu, nhưng bị các hạ nhân khác của Hà gia giữ chặt, đè đầu hắn vào thùng phân...
Chưa từng có ai dành cho Tiêu Diệu một ánh mắt thiện cảm.
Hắn từng nghĩ rằng nếu mình trở nên cường đại, sẽ được đối xử nghiêm túc.
Nhưng khi mọi người biết hắn tuổi còn nhỏ đã tự mình đột phá Luyện Khí trung kỳ, ánh mắt họ nhìn hắn như nhìn một con quái vật. Không ai vui mừng vì sự tiến bộ của hắn, chỉ có ghen ghét và giận dữ vô tận...
"Tiêu Diệu! Tiêu Diệu ngươi tỉnh lại đi!!"
Hắn rõ ràng đã có xu hướng tẩu hỏa nhập ma, ta dùng sức ôm chặt hắn, mới phát hiện toàn thân hắn lạnh lẽo như hầm băng.
Hơi lạnh men theo lỗ chân lông chui sâu vào, m.á.u trong người ta bắt đầu cứng lại, dường như đang dần đông thành băng.
Ta càng ôm chặt hắn hơn, cố gắng truyền cho hắn một chút hơi ấm.
"Bọn họ không thích ngươi là vì bọn họ ngu ngốc, bọn họ có bệnh! Ai nói không ai thích ngươi, ta thích ngươi!"
"Sau này ngươi nhất định sẽ trở thành Đệ Nhất Thiên Hạ! Khiến những kẻ coi thường ngươi, vũ nhục ngươi, hãm hại ngươi phải c.h.ế.t không có đất chôn thân!"
"Ngươi sẽ có tài phú vô tận, có quyền lực, có uy vọng, có mỹ nhân, muốn gì có nấy!"
Ta tựa vào vai hắn, nước mắt tí tách rơi.
"Ngươi đừng chết... Nếu ngươi chết, ta cũng sẽ c.h.ế.t cùng ngươi..."
Băng lạnh từng tấc đóng băng thân thể, hai sinh mệnh sắp c.h.ế.t ôm nhau, như muốn vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc này.
...
Lần nữa tỉnh lại, ta phát hiện mình nằm trên giường mềm mại, còn Tiêu Diệu thì đang ngủ gục bên giường.
Ta khẽ động, hắn lập tức giật mình tỉnh dậy, thấy ta tỉnh, hắn từ từ vươn tay đan mười ngón tay vào tay ta.
"Không sao rồi, Mục... Mục Mục."
Hắn ngượng nghịu gọi tên thân mật của ta, ánh mắt nhìn ta chứa đựng vài phần cảm xúc mà ta không thể lý giải.
Vài phút sau, dưới sự truy vấn không ngừng của ta, ta biết được đầu đuôi sự việc.
Tiêu Diệu bị ta gọi tỉnh khỏi trạng thái tẩu hỏa nhập ma, ngay sau đó hắn cõng ta đến y quán chữa trị.
Để cứu ta, hắn đã bán hết tất cả đồ vật có giá trị trong Pháp khí Không Gian. Số tiền thu được phần lớn dùng để ngâm ta trong bồn thuốc, số còn lại dùng để thuê phòng khách điếm, chính là căn phòng chúng ta đang ở.
Sau chuyện này, ta càng tin Tiêu Diệu chính là hảo huynh đệ vào sinh ra tử của ta!
"Hảo huynh đệ, hiện tại ngươi thế nào rồi?"
"...Kinh mạch trọng chú đã thành công, hiện tại ta đã đạt đến Luyện Khí hậu kỳ."
Trong ba ngày ta hôn mê, Tiêu Diệu lo lắng không yên.
Biết ta thân thể vô sự, chỉ cần chút thời gian để tỉnh lại, hắn liền tranh thủ thời gian tu luyện ngay trong phòng.
Tiêu Diệu tự nhủ, hắn cần phải trở nên cường đại, mau chóng cường đại.
Chỉ có như vậy, hắn mới có thể bảo vệ được người mà hắn muốn bảo vệ.
Tại khách điếm đợi ta thân thể hoàn toàn hồi phục, ta và Tiêu Diệu cùng nhau đến cơ duyên điểm thứ hai của hắn — Rừng Rậm Ám Dạ.
Rừng Rậm Ám Dạ có rất nhiều linh thảo quý hiếm, còn có cơ duyên do tiền bối để lại.
Tương truyền Rừng Rậm Ám Dạ có một Bí cảnh, phàm là kẻ tiến vào, tất c.h.ế.t không nghi ngờ.
Ta và Tiêu Diệu vừa tiếp cận Rừng Rậm Ám Dạ đã bị cuốn vào Bí cảnh.
Tiêu Diệu nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, nhưng chúng ta vẫn bị chia cắt.
Bản thể của Bí cảnh là một Thí Luyện Tháp, tổng cộng có chín tầng, mỗi tầng đều khó hơn tầng trước.
