TA LÀ HUYNH ĐỆ TỐT CỦA LONG NGẠO THIÊN, SAO HẮN LẠI NHÌN TA NHƯ THẾ

Chương 2

Theo cốt truyện gốc, hắn sẽ tự mình bò ra khỏi đống xác chết, rồi gắng gượng trốn vào một ngôi miếu đổ nát. Hắn có một Pháp khí Không Gian chứa đựng lương thực và dược phẩm. Dựa vào những thứ này, hắn miễn cưỡng sống sót được một tháng trong miếu hoang.

Nhưng hắn đã gặp ta, và lầm tưởng ta là kẻ được Hà gia phái đến hãm hại hắn.

Giờ đây, hắn lại ngất đi. Toàn bộ đã hoàn toàn lệch khỏi hướng phát triển của cốt truyện gốc.

Tiêu Diệu không nặng lắm, nhưng thân thể này của ta cũng chỉ khoảng tám, chín tuổi, căn bản không thể chịu đựng được trọng lượng của hắn.

Ta khó nhọc đẩy Tiêu Diệu khỏi người mình.

Sức lực của ta quá nhỏ, chắc chắn không thể một mình cõng Tiêu Diệu đến ngôi miếu.

Suy nghĩ một hồi, ta quyết định trét một lớp bùn dày lên người Tiêu Diệu, rồi giấu hắn trở lại đống thi thể. Cố gắng xóa sạch dấu vết cũ, tạo ra ảo giác rằng Tiêu Diệu đã c.h.ế.t hẳn.

Rồi lên đường tìm kiếm sự trợ giúp!

Trong sách có nói, đi dọc theo phía Bắc của Loạn Táng Cương, sẽ gặp một gia đình thường xuyên bố thí. Đại tiểu thư của gia tộc này, Đường Vân Vân, thiện lương thông tuệ, nhất định sẽ nguyện ý cứu Tiêu Diệu!

Nhưng ta không định đến nhà Đường tiểu thư, nơi đó quá xa.

Trời đang dần tối, chưa nói đến nguy hiểm trên đường, đợi đến khi ta đến Đường gia, e rằng mọi việc đã nguội lạnh.

Ta nhớ cô nương này ban đêm thích ra ngoài dạo phố, mua hoa, phấn son, trâm cài. Nếu chơi khuya quá, nàng sẽ vội về bằng một con đường tắt.

Mà con đường tắt này, nằm ngay gần Loạn Táng Cương.

Cược một phen, xe đạp biến thành xe máy!

Quyết tâm rồi!

Ta thông qua việc quan sát đặc điểm sinh trưởng của thực vật và mật độ vòng tuổi cây, miễn cưỡng xác định được phương hướng.

Loạn Táng Cương yên tĩnh đến đáng sợ, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng kêu của vài động vật không rõ tên.

Thời gian từng phút trôi qua, sau hai lần đi nhầm, ta cuối cùng cũng tìm được nơi đó.

Ta lén lút trốn vào bụi cỏ ven đường.

Khi trời càng lúc càng tối, có vài cỗ xe ngựa lần lượt đi qua.

Trong đó có một cỗ xe màu sắc tươi tắn, thân xe lớn và rộng, rèm cửa sổ có tua rua, khi đi lại phát ra tiếng kêu leng keng.

Ta mạnh dạn đoán, đây có lẽ là xe ngựa chuyên dùng của Đường tỷ tỷ!

Ta bước ra khỏi bụi cỏ, quỳ xuống giữa đường.

"Cầu xin cô nương giúp đỡ ca ca của ta!"

Người đánh xe kéo cương ngựa lại, một đại mỹ nhân bước xuống từ xe.

Nàng đẹp như tiên nữ giáng trần, hệt như những gì được miêu tả về Đường Vân Vân trong sách.

"Ngươi cứ từ từ kể cho ta nghe."

...

Ta nói dối quanh co, miêu tả ta và Tiêu Diệu là hai huynh đệ ruột mồ côi cha mẹ, bị kẻ thù truy sát. Ca ca vì bảo vệ ta mà cửu tử nhất sinh, hiện tại đang ở Loạn Táng Cương, chỉ còn thoi thóp một hơi...

Ta vừa nói vừa khóc, bàn tay lấm lem không ngừng lau nước mắt.

Không biết Đường tỷ tỷ có tin lời ta nói không, nhưng với lòng tốt bụng, nàng vẫn cùng ta vào Loạn Táng Cương, cứu Tiêu Diệu ra.

Đến Đường gia, Đường tiểu thư gọi đại phu đến chữa trị cho Tiêu Diệu, lại cho ta rất nhiều thức ăn.

Nước mắt ta đột nhiên trào ra.

"Người ta đều nói Đại tiểu thư là Đại thiện nhân, hôm nay diện kiến mới biết lời người đời nói không chính xác, Người phải là Bồ Tát chuyển thế mới đúng."

"Đại ân đại đức của Người, ta vô phương báo đáp, xin Người nhận ta một lạy!"

 

back top