Nhị huynh bày mưu cho ta, hãy tới Vô Tình Đạo khổ tu, Đại huynh biết ta sống khổ sở nhất định sẽ đau lòng, đến lúc đó lập công chuộc tội ắt sẽ được trở về tông môn.
Ta chắp tay: “Nhị huynh cứ yên tâm, ta nhất định sẽ thành công vang dội, bắt gọn đám giặc Vô Tình Đạo.”
Huynh trưởng ta nhếch mép cười, không nói gì thêm.
Để trà trộn vào Vô Tình Đạo, ta lảng vảng trước cổng núi mấy ngày.
Trước mặt, có cô nương giả vờ trượt chân, sau khi được đỡ dậy liền bám víu lấy tay áo đạo trưởng như bọ ngựa leo cây.
Sau lưng, có nam tử giả làm ăn mày, được cứu giúp xong liền cởi áo khoác khoe thiên tư hơn người, muốn lên núi tu luyện.
Những kẻ này lời ngon tiếng ngọt, thủ đoạn cao minh, nhưng chỉ vài chiêu đã bị các đạo trưởng chế ngự, đánh xuống núi.
Tống Tuyết: “Sư huynh đánh hay lắm! Cô gái kia nhất định là người Hợp Hoan Tông phái tới, tâm địa bất chính.”
Phục Thiên: “Các ngươi cứ yên tâm, ta có ba mươi năm kinh nghiệm đối phó với Hợp Hoan Tông, tuyệt đối sẽ không để lọt một kẻ nào.”
Ta nhìn bộ nữ trang kém sang đang leng keng trên người, lặng lẽ rụt chân lại.
Quả nhiên, quyến rũ không phải là sở trường của ta.
Thế là, ngày hôm sau, ta mặc một bộ y phục đơn giản, ngồi ngay trên bậc thang lên núi.
Vẫn là hai người hôm qua.
Chưa kịp mở lời, chỉ một ánh mắt ngước lên, họ đã ngây người.
Nữ tử trừng lớn mắt đứng sững tại chỗ:
“Ngươi, ngươi, ngươi! Sư huynh nhìn hắn, hắn, hắn!”
Nam tử nhanh chóng đánh giá ta một lượt: “Vị đạo hữu này, có phải gặp khó khăn gì cần giúp đỡ không?”
Ta không giả vờ nịnh nọt được, đành thản nhiên mở lời:
“Ta muốn nhập Vô Tình Đạo, có được không?”
“Ta là Đại sư huynh Phục Thiên, mời ngươi theo ta vào núi, tham gia khảo hạch.”
Hả? Cứ thế là vào rồi sao?
